Toàn thân Hoàng Khiêm kịch liệt run rẩy, cả người chảy ra dòng máu vàng.
Cả người hắn, biến thành một người toàn máu, nhìn qua trông vô cùng dữ tợn, khiến cho người ta có loại cảm giác chấn động lòng người.
Bộ dáng này, nhìn trông quá thảm.
Có điều, cả người Hoàng Khiêm lại phát ra từng đạo kim quang, vậy mà lại có vẻ vô cùng thần thánh.
Một bên phản một bên phục, khiến cho mọi người có cảm giác trái ngược, làm tất cả mọi người đều không có chút rõ ràng cho lắm.
Bọn họ đều rất tò mò, rốt cuộc thì Diệp Viễn cho Hoàng Khiêm uống cái gì.
“Hắn lập tức sẽ phát cuồng, ngươi chặn hắn lại, đừng cho hắn đả thương người khác. Ninh Tư Ngữ, ngươi có thể lui ra.” Diệp Viễn nói với Hoàng Hạo Nhiên.
Lúc này biểu hiện trên mặt của Hoàng Khiêm đều vặn vẹo, toàn bộ đã ở vào trạng thái sắp bạo phát.
Hoàng Khiêm cũng là cường giả cảnh giới Quy Khư, thực lực không kém.
Một khi bạo phát, lực sát thương vẫn là rất lớn.
Hoàng Hạo Nhiên thấy biểu cảm thống khổ của cháu trai, vẻ mặt lo lắng.
“Diệp… Diệp dược sư, hắn không sao chứ?” Hoàng Hạo Nhiên lo lắng nói.
Giờ khắc này, hắn đã hoàn toàn quên sạch sành sành nhiệm vũ Ngộ Phong giao.
Diệp Viễn bình tĩnh nói: “Bên trong hắn là kỳ độc Tử Linh Diệt Tủy của viễn cổ, thần tủy toàn thân đã triệt để bị hủy, thần huyết cũng hầu như bị phá bỏ hết. Nếu kéo thêm năm ba tháng nữa, thần thức của hắn sẽ trực tiếp mất đi. Thiên Huyết Hoán Tủy Đan có thể cưỡng ép làm cho hắn dịch kinh tẩy tủy, đổi toàn bộ thần huyết toàn thân.”
Ninh Tư Ngữ chợt nhớ tới cái gì đó, miệng há to, kinh hô: “Tử Linh Diệt Tủy! Bên trong hắn thế mà là Tử Linh Diệt Tủy! Ta vẫn cho là loại độc này chỉ là truyền thuyết, không ngờ được lại thật sự tồn tại!”
Diệp Viễn có chút hơi kinh ngạc nói: “Ngươi biết Tử Linh Diệt Tủy?”
Mắt Ninh Tư Ngữ lộ ra vẻ chấn động nói: “Ta đọc được ghi chép tản mạn trong một quyển điển tịch, nói là loại độc này không giống với các loại độc khác, độc tính sâu tận xương tủy, có thể làm hư hỏng toàn bộ thần huyết, căn bản không có thuốc nào chữa được! Thời viễn cổ, rất nhiều luyện dược sư tứ tinh, ngũ tinh, thậm chí còn có cả người cảnh giới cao hơn đan thần, đều cố gắng đột phá được loại đan dược này, nhưng mà căn bản không ai có thể làm được! Ngươi… Ngươi thật sự có thể cứu hắn?”
Ninh Tư Ngữ này đúng thật là khiến người ta bất ngờ, thậm chí ngay cả loại chất độc này cũng đều từng nghe nói.
Có điều lời nói của Ninh Tư Ngữ, khiến cho mọi người khiếp sợ không thôi.
Độc dược cấp thần, so với độc dược của người phàm, mặc dù không thể so sánh dược tính, nhưng mà nguyên lý lại không hoàn toàn giống nhau, đều lấy phá hủy cơ chế của võ giả làm mục đích.
Dù là võ giả đột phá Thần Cảnh, sinh lý cơ năng không khác nhiều so với người phàm.
Thần tủy sinh ra thần huyết, thần huyết lại quay về thần tủy.
Năng lực khôi phục của cường giả Thần đạo rất mạnh, dù là nửa người bị diệt, vẫn có thể khôi phục lại.
Mà đây, chính là cần lấy thần huyết tới tái tạo thần tủy.
Nhưng mà, nếu như một loại độc dược có thể sâu tận xương tủy, giết chết toàn bộ công năng của thần huyết, vậy thì hết cách xoay chuyển.
Bởi vì những thứ như thần huyết đã mất đi hoạt tính, căn bản là không có cách nào để tái sinh.
Loại độc chất này rất khó làm ra, nhưng một khi trúng độc, thì cũng là rất khó giải trừ.
Có thể nói, không có thuốc nào chữa được!
Tử Linh Diệt Tủy, chính là loại độc này.
Diệp Viễn cũng là thông qua Vô Trần, mới xác định được loại chất độc này, nhưng mà Vô Trần đối với loại chất độc này, cũng là thúc thủ vô sách.
Nghe Ninh Tư Ngữ nói, tất cả mọi người hít một hơi khí lạnh, thế mới biết độc Hoàng Khiêm trúng lợi hại thế nào.
Độc dược có thể phá diệt cốt tủy, tuyệt đối vô cùng đáng sợ.
Diệp Viễn gật đầu nói: “Nếu như ta không đoán nhầm, Hoàng Khiêm nhất định là đi vào trong một di tích viễn cổ mới trúng độc. Lúc đó có thể hắn không để ý, nhưng sau khi trở về, độc tính bùng phát, liền mới thành dạng này.”
Cả người Hoàng Hạo Nhiên chấn động, gật đầu nói: “Diệp dược sư thần cơ diệu toán, Hoàng Kiếm chính là sau một lần thám hiểm đó mới biến thành dạng này. Nhưng mà… không ai có thể tìm ra nguyên nhân bệnh của hắn. Không ngờ được, lại là trong người có độc dược đáng sợ như thế. Dược sư, cái… Thiên Huyết Hoán Tủy Đan này thật sự hữu dụng sao?”
Diệp Viễn thản nhiên nói: “Yên tâm đi, vô dụng, ngươi lấy lại năm nghìn vạn. Linh dược cần thiết cho đan dược này, giá trị cũng đã không dưới hai nghìn vạn, ta chỉ lấy một phần. Thu của ngươi năm nghìn vạn, cũng không đắt lắm.”
“Si…”
Tất cả mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh, một viên thần đan cấp ba, chỉ là thành phẩm đã không dưới hai nghìn vạn, có thể thấy được đan dược này trân quý như nào.
“Thiên Huyết Hoán Tủy Đan, nghe vào hình như là đổi toàn bộ thần tủy của Hoàng Khiêm. Loại chuyện này… thật sự có thể làm được sao?”
“Không chỉ đổi thần tủy, còn phải đổi thần huyết! Loại phương pháp này, quả thực không thể tưởng tượng nổi!”
“Tới bây giờ ta chưa từng nghe nói qua đan dược này, có điều nhìn dáng vẻ Hoàng Khiêm, hình như vô cùng thống khổ. Chắc sẽ không chưa đổi được thần tủy thì người đã chết trước đó chứ?”
…
Loại chuyện đổi tủy như vậy, đơn giản là chưa bao giờ nghe thấy.
Loại lĩnh vực này, đối với võ giả bình thường mà nói, là chuyện không thể nào hiểu được.
“Aaa!”
Hoàng Khiêm đột nhiên phát ra một tiếng kêu thảm thiết, cả người hóa thành một đạo tàn ảnh, lao về phía Diệp Viễn.
Diệp Viễn dường như đã sớm có chủ ý, ngón tay nhập lại chỉ vào không trung, trực tiếp đánh bay Hoàng Khiêm ra ngoài.
“Chế trụ hắn, đừng cho hắn động đậy. Chú ý không được đụng đến máu của hắn, có độc!” Diệp Viễn trầm giọng nói.
Hoàng Hạo Nhiên biến sắc, khí thế trên người đột nhiên bạo phát, trực tiếp đánh ra mấy chùm ánh sáng, trói Hoàng Khiêm lại.
Diệp Viễn lật tay, một đạo ngọn lửa màu nhạt trực tiếp đánh ra.
“Oanh!”
Cả người Hoàng Khiêm biến thành một người lửa!
Hoàng Hạo Nhiên kinh ngạc, quát: “Diệp dược sư, ngươi… ngươi làm cái gì vậy!”
Ánh mắt Ninh Tư Ngữ chớp động, lạnh lùng nói: “Câm miệng, chế trụ hắn cho tốt! Máu của hắn có kịch động, nếu không trừ sạch sẽ, ai ở đây cũng không tránh được!”
Tất cả mọi người biến sắc, lúc này mới biết được độc này đáng sợ cỡ nào.
Có thể nói, dính vào là lập tức chết ngay!
Diệp Viễn cũng không đáp lại, chỉ không ngừng điểu khiển hỏa diễm, cưỡng ép tịnh hóa toàn bộ máu độc trên người Hoàng Khiêm.
Cũng không biết qua bao lâu, lòng bàn tay Diệp Viễn vừa thu lại, Tịnh Đàn Thánh Hỏa trên người Hoàng Khiêm lui xuống như thủy triều.
Ánh mắt Hoàng Hạo Nhiên có chút ngưng lại, thậm chí ngay cả một điểm dấu vết ngọn lửa để lại cũng không có!
“Đây… thuật khống hỏa thật đáng sợ!”
“Mặc dù là thần hỏa cấp hai, nhưng cái nhiệt độ này, trực tiếp lên đến thần hỏa cấp ba. Thế mà… đến một tia vết bỏng cũng không để lại!”
“Hôm nay thực sự là được mở rộng tầm mắt, phương pháp của Diệp dược sư, quả thực không thể tưởng tượng được!”
“Thảo nào dám treo bảng hiệu cầu được ước thấy, bây giờ ta cảm thấy, bảng hiệu này không có khoa trương chút nào!”
“Có điều… rốt cuộc có cứu sống được không? Tại sao ta có cảm giác, Hoàng Khiêm không còn sống nữa vậy?”
…
Hoàng Khiêm đã triệt để không còn tiếng thở, nằm trên mặt đất không nhúc nhích.
Hắn bị Tịnh Đàn Thánh Hoả đốt cháy cả nửa canh giờ, thậm chí ngay cả một chút vết bỏng cũng không để lại, cái này khiến mọi người vô cùng kinh thán.
Có điều, lúc này, khí tức trên người Hoàng Khiêm vô cùng yếu ớt, Hoàng Hạo Nhiên cũng không biết, rốt cuộc là Hoàng Khiêm có được cứu sống không.
Nhưng mà đúng lúc này, một linh khí cường đại lấy Hoàng Khiêm làm trung tâm, từ bốn phương tám hướng ngưng tụ đến.
Tất cả mọi người trợn to hai mắt, không dám tin nhìn một màn này.
Đây… đây là muốn đột phá?