không biết___Lâm sư huynh có thế
thăng cấp lên Thiên cấp được hay không, tại đây tiếu đệ chúc Lâm sư huynh ngàn vạn lần không nên đế mất móng ngựa trước.
Diệp Viễn vẳn giữ bộ mặt khoa trương, nhưng những lời mà hắn nói khiến cho những người khác thế hắn đổ mồ hôi.
Tên tiếu tử này, ngươi đang rủa Lâm Thiên Thành không thăng cấp được sao.
Bất quá những lời này vừa ra thật đã chọc tới cấm kỵ của Lâm Thiên Thành.
Nói Lảm Thiên Thành là người mạnh nhất trong Địa cấp, cũng không phải là hắn có bao nhiêu tài hoa hơn người.
Trên thực tế, đây là lần thứ tư Lâm Thiên Thành tới tham gia khảo hạch thăng cấp rồi.
Mà nhóm người cùng với hắn, thậm chí có một vài học viên thua hắn một ít, có không ít người đã thăng lên Thiên cấp. Dư lại bộ phận người chưa thăng được cấp, cho nên hắn mới là người mạnh nhất.
Đây là nỗi sỉ nhục lớn nhất của Lâm Thiên Thành, vì vậy mà hắn rất ghét người khác nói về chuyện này trước mặt hắn. Đặc biệt là học viên cấp thấp, xưa nay đều đối chuyện này giữ kín như bâng.
Thật không may lời của Diệp Viễn lại động chạm đến chuyện hắn không muốn nhắc tới.
Lâm Thiên Thành đột nhiên biến sắc, nhìn Diệp Viền hung hăng nói: “Ngươi thật to gan, lại dám nói chuyện với sư huynh như vậy, ta thấy ngươi là tìm chết!”
Nói rồi Lâm Thiên Thành vận nguyên lực, đánh một chưởng vào người Diệp Viễn.
“Ầm!”
Diệp Viễn vẫn đứng đó không nhúc nhích, cơ thể của Lâm Thiên Thành lại bay ngược ra ngoài.
Lăn lộn mấy vòng trên mặt đất, Lâm Thiên Thành cố gằng giữ vững cơ thế dáng vẻ vô cùng chật vật.
“Là ké nào vỏ liêm sỉ ra tay đánh lén ta?” Lâm Thiên Thành tức giận không nhịn nối nói.
Vừa dứt lời, Lâm Thiên Thành phát hiện những người bên cạnh đều dùng ánh mắt kỵ lạ nhìn về phía hắn, nhất thời hắn không hiếu vì sao lại như thế.
“Lâm Thiên Thành, lá gan không nhỏ nhỉ, lại dám ớ trước mặt ta động thủ!” Giọng nói lạnh như băng của Hô Diên Dũng vang lên khiến cho Lâm Thiên Thành bất giác rùng mình một cái.
Đối mặt với Hô Diên Dũng, Lâm Thiên Thành nào có dũng khí phản kháng lại cơ chứ?
Hắn đổ mồ hôi lạnh, vừa nãy hắn miệng tiện thế mà mắng Hô Diên lão sư là đồ vô liêm sí, đây không phải là tìm đường chết thì là gì? Nhưng Hô Diên Dũng là người chủ trì khảo hạch, nhát cái lại tùy tiện động tay động chân, chẳng lẽ lần này hắn muốn tiếp tục thất bại mà quay về?
Nếu như Hô Diên Dũng thù dai thì hắn cả đời này đừng hòng thăng cấp được.
“Xin..Xin lỗi, Hô Diên lão sư, ta__
Ta không biết là người.” Lâm Thiên Thành vội vàng xin lỗi.
Sắc mặt Hô Diên Dũng không chút thay đối nói: “Huyền Linh tháp là nơi sát hạch thăng cấp, không có lệnh của ta ngươi lại dám tự mình ra tay? Ánh hướng các học viên khác tới sát hạch, trách nhiệm này ngươi gánh nối sao?”
“Hô Diên lão sư, ta…. Là hắn__
Nói châm chọc ta, cố ý khích ta ra tay!” Lảm Thiên Thành không dám đắc tội với Hô Diên Dũng, tất nhiên sẽ đổ hết lổỉ lầm lẻn người Diệp Viền.
“Lảm sư huynh, huynh đừng vu oan cho người tốt, rõ ràng là ta chúc huynh sát hạch thành công, nhưng không biết tại sao điều đó lại chọc giận tới huynh khiến huynh phải động thủ VỚI ta. Chẳng lẽ Lâm sư huynh tới tham gia sát hạch của Huyền Linh tháp không phải là muốn thăng cấp sao?” Diệp Viễn trên mặt lộ vẻ kinh ngạc nói.
LỜI Diệp Viễn vừa nãy nól đích thực là khiến cho Lâm Thiên Thành “ Chớ mã thất tiền đề”, về mặt lời nói thì không có chút sai sót nào . Chí là nhìn bộ mặt vênh váo của hắn thì bất cứ ai cũng không nghĩ rằng hắn đang chúc phúc cho Lâm Thiên Thành.
Lâm Thiên Thành đáng thương còn không biết hôm nay Diệp Viễn tới tham gia sát hạch, vốn dĩ là Hô Diên Dũng đích thân đi mời.
Đừng nói việc này vốn không phải do Lảm Thiẻn Thành gảy ra, cứ cho là chiếm lý thì Hô Diên Dũng cũng không thế đứng về phía hắn được.