Không giống như các trưởng lão khác, hắn là Đan Vương hàng thật giá thật, cũng là một vị cường giả Hồn Hải Cảnh!
Kiến thức của hắn, tất nhiên không phải bình thường!
Thiên Phong so sánh một chút những dược liệu trước kia mình dùng để bổ sung đan phương với Băng Tâm Lộ, vậy mà cảm thấy tất cả đều là cặn bã.
Mặc dù vẫn chưa có động thủ luyện đan, nhưng Thiên Phong lại cảm thấy Băng Tâm Lộ nhất định được!
Bởi vì căn bản là hắn tìm không thấy bất cứ sơ hở nào của đan phương này!
Trước đó khi tự mình tìm ra những loại dược liệu kia, mặc dù mỗi một lần đều là lòng tin tràn đầy, nhưng kỳ thật chính hắn cũng biết, luôn luôn có một chỗ nào đó không hoàn hảo.
Mà lần này, hắn cảm thấy cái đan phương này tuyệt đối hoàn mỹ!
Hiện tại Thiên Phong hết sức xúc động, hơn mười năm minh tư khổ tường, hơn mười năm khi thắng khi bại, hơn mười năm thất vọng trầm luân, đều tại thời khắc này đạt được giải thoát.
Nếu như không phải còn phải giữ lại mấy phần uy nghiêm của Thái Thượng trưởng lão, không muốn quá mất phong thái ở trước mặt Diệp Viễn thì hiện tại hẳn đã khoa tay múa chân một phen rồi.
Nếu không như thế thì không đủ để biểu đạt tâm tình của hắn.
“Vương Cật, ngươi nhanh đi hỏi u Dương Vũ một chút, tông môn còn Băng Tâm Lộ hay không. Nếu như không có, để bọn hắn thu thập lấy bằng tốc độ nhanh nhất! Nhớ kỹ, nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất! Trong vòng một tháng, ta nhất định phải nhìn thấy Băng Tâm Lộ!” Thiên Phong vội vàng phân phó nói.
Hôm nay Vương Cật cũng là được mớ rộng tầm mắt, Diệp Viễn đã để hắn có một loại cảm giác sáng tỏ thông suốt.
Kỳ thật mặc dù tính cách Vương Cật ôn hòa, nhưng cũng có ngạo khí mà người khác không có.
ở u Vân tông, hắn cũng thuộc về loại thiên tài đan đạo chân chính, nếu không cũng sẽ không bị Thiên Phong chọn trúng, trở thành đệ tử nhập thất.
Vương Cật vẫn luôn tự cao tự đại, cảm thấy mình đạt được thành tựu đan đạo vô cùng cao trong đám người đồng lứa, đã tuyệt đối là nhân tài kiệt xuất rồi.
Nhưng lời của Diệp Viễn ngày hôm nay, lại mở ra cho hắn bắt đầu một cánh cửa sổ khác.
Hôm nay Vương Cật mới biết, kiến thức cơ bản của mình không vững chắc đến cỡ nào, trước kia lý giải dược lý có bao nhiêu nông cạn!
Nghe được Thiên Phong phân phó, Vương Cật cung kính nói: “Vâng, sư tôn.”
Theo lý thuyết, chuyện này hẳn là Diệp Viễn tới làm. Không nói tới bối phận của Vương Cật cực cao, cho dù chỉ lấy thân phận đại Đan sư, cũng không tới phiên hắn đến làm chằn chạy.
Thế nhưng giờ này khắc này, Vương Cật lại vui vẻ cho rằng đây là chuyện đương nhiên.
Đối với Thiên Phong Viện mà nói, Diệp Viễn đã chân chính là khách quý, sao có thể để khách quý đi làm chân chạy?
Sau khi Vương Cật đi, Thiên Phong bắt đầu giống như học sinh tới thỉnh giáo Diệp Viễn luyện chế Thất Huyền Ngự Hồn Đan như thế nào.
Luyện đan cũng không chỉ đơn giản là chắp vá dược liệu, không có lượng thuốc của các loại dược liệu, khống chê’ hỏa hầu lúc luyện đan… đều là những thứ vô cùng chuyên sâu.
Sai một ly đi nghìn dặm!
Một bước sai lầm nhỏ, cũng có thể dẫn đến luyện chế thất bại.
Luyện dược sư là một chức nghiệp yêu cầu cực kỳ tỉ mỉ, con đường bọn hắn đi hoàn toàn khác biệt với võ giả võ đạo.
Nhưng mà, càng trò chuyện với Diệp Viễn, thì Thiên Phong càng cảm thấy kinh hãi, ánh mắt nhìn về phía Diệp Viễn cũng lần nữa phát sinh biến hóa.
Nếu như nói lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Viễn là hắn dùng ánh mắt nhìn xuống để nhìn, thì đến khi Diệp Viễn nói ra phương thuốc chứa Tây Ngữ Hoa kia thì là nhìn thẳng.
Còn bây giờ, Thiên Phong chính là ngưỡng mộ mà nhìn lên Diệp Viễn!
Mặc dù chỉ là đang nói chuyện một loại đan dược, nhưng những kiến giải thông thường của Diệp Viễn đế Thiên Phong hiểu ra được rất nhiều thứ.
Không biết tại sao, chỉ nói chuyện một hồi, Thiên Phong lại cảm thấy trình độ thuật luyện dược của mình tăng lên không ít!