Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Khởi bẩm tuần sát sứ đại nhân, hoàng thành Thiên Ưng ở trong bí cảnh, dùng thủ đoạn vô sỉ giết chết đại trưởng lão Cao Nguyên của hoàng thành Chí Ninh ta, cướp đi Nguyên Từ Thần Sơn! Đại trưởng lão Cao Nguyên là người có hy vọng đột phá Thiên Thần Cảnh của hoàng thành Chí Ninh ta, lần này, hoàng thành Chí Ninh chúng ta tổn thất nặng nề. Cho nên, lúc này, hạ thần mới tức giận mà phát động Kim Kiếm Lệnh.”

“Tuần sát sứ đại nhân, Kiều An Sơn ngậm máu phun người! Ở trong bí cảnh, Cao Nguyên nhiều lần đào hố hại võ giả hoàng thành Thiên Ưng ta, chết chưa hết tội!”

Vừa lên đến, Kiều An Sơn và Tả Thư Kiệt đã một phen khẩu chiến.

Đó là ông có lý do của ông, bà có lý của bà.

Nhưng mà loại chuyện này, hiển nhiên là không cách nào phân biệt thật giả.

Lúc người trung niên thanh sam nghe được mấy chữ “Nguyên Từ Thần Sơn”, lông mi khẽ nhếch lên, hiển nhiên là có chút bất ngờ.

“Đủ rồi!”

Người trung niên thanh sam thấy hai người tranh cãi không ngớt, không khỏi quát khẽ một tiếng.

Quả nhiên, hai người không dám nói gì nữa. Người trung niên thanh sam nói: “Không ngờ được vùng đất lệch góc như mười thành Lĩnh Nam, lại có thể xuất hiện bảo vật như Nguyên Từ Thần Sơn, khó trách các ngươi vì thế mà không tiếc phát động Kim Kiếm Hội Minh! Nếu như đã phát đi Kim Kiếm Lệnh, vậy thì làm theo quy củ đi. Người thắng có được Nguyên Từ Thần Sơn!”

Hiển nhiên người trung niên thanh sam vô cùng thấu triệt, loại tranh luận này, tranh đến một vạn năm cũng khó phân cao thấp.

Vấn đề mấu chốt chính là Nguyên Từ Thần Sơn, mục đích Kiều An Sơn phát động Kim Kiếm Hội Minh, hiển nhiên là vì Nguyên Từ Thần Sơn.

Dựa vào mồm mép lanh lợi cũng vô dụng, chỉ có nhìn thực lực thật sự.

Lúc này, Kiều An Sơn đột nhiên nói: “Tuần sát sứ đại nhân, lần này chúng ta phát động Kim Kiếm Hội Minh không chỉ riêng vì Nguyên Từ Thần Sơn mà còn vì một người!”

Tuần sát sứ có chút bất ngờ nói: “Ồ? Là ai?”

Kiều An Sơn nói: “Hắn tên Diệp Viễn, là tên đầu sỏ giết chết đại trưởng lão Cao Nguyên! Nếu như Kim Kiếm Hội Minh lần này chúng ta thắng, chúng ta còn muốn hoàng thành Thiên Ưng giao tiểu tử đó ra đây!”

Tuần sát sứ nghe vậy gật đầu, nói: “Nếu như ngươi có thể thắng được, đương nhiên ngươi nói là tính.”

Trong mắt tuần sát sứ, chỉ có cảnh giới Thiên Thần mới lọt vào mắt hắn, sống chết của Thần Quân Cảnh, hắn căn bản sẽ không để ý.

Đến Nguyên Từ Thần Sơn còn ném ra rồi, hoàng thành Thiên Ưng sẽ còn quan tâm một người sao?

Tả Thư Kiệt biến sắc, nói: “Kiều An Sơn, ngươi vô sỉ!”

Kiều An Sơn cười lạnh nói: “Diệp Viễn đâu? Ở ngay trước mặt tuần sát sứ đại nhân, lẽ nào ngươi còn muốn giấu hắn đi? Hay là, tiểu tử kia bị dọa sợ đến không dám ra rồi?”

“Đúng vậy, dung mạo ngươi quá xấu, dọa bổn trưởng lão hỏng rồi, nên không dám ra ngoài.”

Đúng lúc này, một đạo thanh âm lười biếng đột nhiên vang lên, thân ảnh Diệp Viễn đạp không mà tới.

“Phốc, ha ha…”

Câu nói của Diệp Viễn lập tức gây nên một hồi cười vang.

Vóc dáng Kiều An Sơn rất thấp, tướng mạo vô cùng xấu xí, đúng là hơi dọa người.

Kiều An Sơn vừa nghe thấy liền giận dữ nói: “Tiểu tử, ngươi muốn chết!”

Diệp Viễn vẫn một bộ biểu cảm lười biếng như trước, thản nhiên nói: “Kim Kiếm Hội Minh còn chưa bắt đầu, ngươi đã giễu võ giương oai? Có phải là ngươi không để tuần sát sứ đại nhân vào mắt không?”

Kiều An Sơn biến sắc, quả nhiên không dám động thủ.

Diệp Viễn khom người thi lễ với tuần sát sứ nói: “Thiên Ưng Diệp Viễn, bái kiến tuần sát sứ đại nhân.”

Trong ánh mắt tuần sát sứ hơi hiện lên vẻ chấn kinh, hắn kinh ngạc phát hiện, dựa vào thực lực của hắn mà lại có chút không nhìn thấu người thanh niên này!

Tiểu tử này, không đơn giản. Dường như ngay từ cái nhìn đầu tiên, tuần sát sứ đã có kết luận với Diệp Viễn.

“Ngươi chính là Diệp Viễn? Kiều An Sơn nói, là ngươi giết chết đại trưởng lão Cao Nguyên của hoàng thành Chí Ninh?”

Tuần sát sứ hơi có chút nghi hoặc nói. Theo lý mà nói, cảnh giới này của Diệp Viễn là không có khả năng giết chết Cao Nguyên mới đúng.

Ai ngờ, Diệp Viễn gật đầu, rất thức thời thừa nhận: “Cao Nguyên kia ba phen mấy bận muốn giết ta, kết quả thực lực hắn không đủ, bị ta dùng Nguyên Từ Thần Sơn tiêu diệt. Bên trong bí cảnh, giết người đoạt bảo là chuyện thường, có cái gì to tát đâu? Kiều An Sơn, muốn Nguyên Từ Thần Sơn thì quang minh chính đại mà nói, vừa muốn có tên tự, vừa muốn lập đền thờ, tâm hồn của ngươi, quả nhiên xấu như khuôn mặt vậy!”

Trên mặt Kiều An Sơn lúc xanh lúc trắng, hắn phát hiện đấu võ mồm, mình thật sự không phải là đối thủ của Diệp Viễn.

Còn tiếp tục như thế, hắn sẽ bị Diệp Viễn làm cho tức chết.

“Tiểu súc sinh miệng lưỡi bén nhọn! Đợi sau Kim Kiếm Hội Minh, ta xem cái miệng này của ngươi, cón có thể dẻo được nữa không!” Kiều An Sơn căm tức nói với Diệp Viễn.

Diệp Viễn không mặn không nhạt nói: “Không phải chỉ là nhiều hơn hai Thiên Thần Cảnh thôi sao? Xem ngươi được nước kìa!”

Nói tới cường giả Thiên Thần Cảnh, dường như rốt cuộc Kiều An Sơn cũng tìm được lý do đắc ý, cười to nói: “Vì sao ta không thể được nước? Cường giả vi tôn! Con kiến hôi như ngươi chỉ đáng để bản tọa giẫm dưới chân! Có bản lĩnh, ngươi biến biến ra hai Thiên Thần Cảnh cho ta! Ha ha ha…”

Ánh mắt Diệp Viễn nhìn Kiều An Sơn giống như là đang nhìn kẻ ngu, bỗng nhiên chỉ một tay về phía Võ Tháp, thản nhiên nói: “Người quái dị, ngươi xem đây, ta biến ra cho ngươi một người!”

Kiều An Sơn biến sắc, nhìn theo phương hướng Diệp Viễn chỉ, nhưng căn bản không thấy nửa điểm động tĩnh, sắc mặt không khỏi trầm xuống nói: “Tiểu súc sinh, ngươi dám trêu chọc ta?”

Diệp Viễn cười nói: “Trêu chọc ngươi? Ngươi nhìn lại đi.”

Kiều An Sơn lại quay đầu, vẫn không phát hiện chút động tĩnh nào.

Hắn gần như muốn nổ tung. Kiều An Sơn một khắc cũng không chờ được nữa, hắn thề ở trong lòng, nhất định phải giết chết Diệp Viễn.

“Tiểu súc sinh, được lắm! Ngươi rất được! Sau Kim Kiếm Hội Minh, ngươi sẽ biết, cái gì gọi là sống không bằng chết!” Kiều An Sơn cắn răng nghiến lợi nhìn Diệp Viễn nói.

Diệp Viễn cười rạng rỡ, nhìn Kiều An Sơn nói: “Ngươi nhìn lại đi, thật sự biến ra rồi!”

“Tiểu súc sinh, ngươi có xong chưa hả! Tuần sát sứ đại nhân, hạ thần thỉnh cầu lập tức bắt đầu Kim Kiếm Hội Minh!”

Kiều An Sơn gần như muốn nổ tung, nói với tuần sát sứ.

Nhưng mà hắn nói xong nửa ngày, tuần sát sứ cũng không có nhúc nhích.

Ngẩng đầu nhìn lên, Kiều An Sơn phát hiện vẻ mặt tuần sát sứ nghiêm túc, mà phương hướng hắn nhìn chính là hướng của Võ Tháp, cũng chính là phương hướng Diệp Viễn chỉ.

Trong lòng Kiều An Sơn cả kinh, theo bản năng quay đầu lại, trong nháy mắt sắc mặt đại biến.

Chỉ thấy, vốn dĩ Võ Tháp bình thường, lúc này lại gió nổi mây phun.

Linh khí cuồng bạo, điên cuồng lao về hướng đó.

Thanh thế này, rõ ràng là có người đột phá Thiên Thần Cảnh!

Thật… thật sự biến ra rồi?

Chỉ thấy một đạo nhân ảnh từ trong Võ Tháp

bay ra, đứng ở trên bầu trời, điên cuồng hút linh khí.

Cái thanh thế này, cực kinh người.

“Đó… Đó là Lãnh Vũ! Sao… sao có thể? Hắn… Hắn cũng đột phá?” Ôn Nhất Lân hét lên kinh hoàng, không dám tin nói.

Ôn Nhất Lân cũng không xa lạ gì Lãnh Vũ, bọn họ là thiên tài cùng thời đại, đã từng âm thầm phân cao thấp hồi lâu.

Chỉ là kết quả cuối cùng, Ôn Nhất Lân bước vào Thiên Thần Cảnh mà Lãnh Vũ lại rơi vào kết cục mất tích.

Mặc dù bây giờ đã trở về nhưng mà đối với Ôn Nhất Lân mà nói đã không còn uy hiếp.

Phí hoài hơn trăm nghìn năm, sao có thể dễ bù đắp được như vậy?

Lần này Ôn Nhất Lân tới, vỗn định nhìn thấy Lãnh Vũ sẽ nói móc một hồi.

Nhưng ai biết được, đợi được lại là một kết quả này!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK