Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi nhận được ánh mắt của Diệp Viễn, Tiêu Như Yên và Nhậm Đông không để ý tới Cổ Việt nữa mà theo Diệp Viễn chuẩn bị rời đi.

Cổ Việt thực sự giống như keo dán, cứ bám dính theo sau Tiêu Như Yên từng bước.

Cường giả Thần Vương luôn đi theo Cổ Việt cũng đi theo sau.

“Vương Khiêm, ngươi trở về chỗ ở của mình chờ ta. Nếu ta không đi tìm ngươi thì ngươi cũng đừng tới tìm ta.” Cổ Việt ra lệnh.

Mặt Vương Khiêm cứng lại: “Thiếu gia, chuyện này… lẽ nào người thật sự muốn bái tiểu cô nương đó làm sư phụ sao? Theo ta thấy, tuy thực lực của nàng rất mạnh nhưng cũng không giỏi hơn thiếu gia bao nhiêu, còn chưa đủ tư cách làm sư phụ của người!”

Cổ Việt lắc đầu nói: “Ngươi không hiểu! Bây giờ khoảng cách giữa ta và nàng ấy không lớn, nhưng thời gian trôi qua thì khoảng cách giữa ta và nàng ấy sẽ ngày càng xa hơn! Khi chúng ta cùng đạt đến Đan Đế đỉnh phong thì e rằng ngay cả bóng lưng của nàng ấy bản thiếu gia cũng không thấy được.”

Vương Khiêm ngạc nhiên nhìn thiếu gia nhà mình, hắn biết quá rõ tính tình của Cổ Việt, Cổ Việt sẽ không bao giờ nói ra những điều làm hạ thấp uy phong của bản thân.

Xem ra hôm nay hắn thực sự thua tâm phục khẩu phục rồi.

“Nhưng thiếu gia, nếu gia chủ biết chuyện này...” Giọng của Vương Khiêm hơi do dự.

Cổ Việt xua tay nói: “Ngươi không nói, ta không nói, thì sao người biết được?”

Vương Khiêm biết tính tình thiếu gia nhà mình nên hắn cũng không còn cách nào khác, đành phải rời đi một mình.

Đoàn người Diệp Viễn tách khỏi đám đông, đang định rời đi thì bị một nhóm người chặn lại.

Nam nhân cầm đầu là một người trạc ba mươi tuổi với thần thái ngời ngời. Thứ gây chú ý nhất chính là huy hiệu Đan Đế cao cấp trên ngực.

Có rất nhiều Đan Đế ở Thần Vực nhưng có rất ít người có thể đạt tới Đan Đế cao cấp.

Giữa Đan Đế sơ cấp và Đan Đế cao cấp tồn tại một khoảng cách rất khó vượt qua.

Đan Đế cao cấp là cảnh giới cao nhất trong số các cấp bậc cảnh giới của luyện dược sư được công hội luyện dược sư công nhận!

Nói cách khác, trong phạm vi được công hội luyện dược sư công nhận thì Đan Đế cao cấp chính là cấp bậc cao nhất của luyện dược sư.

Tất nhiên giữa những Đan Đế cao cấp không phải là không có chênh lệch.

Trong số các luyện dược sư thì có một một nhóm người rất nhỏ được gọi là Đan Đế đỉnh phong.

Đan Đế đỉnh phong này có phần giống với nguyên lực trong cảnh giới Hư Huyền.

Chỉ khi được mọi người công nhận là Đan Đế đỉnh phong thì mới thực sự có thể đứng trên đỉnh cao của luyện dược sư ở Thần Vực.

Chỉ có Đan Đế đỉnh phong mới có thể được tôn là “Tử”.

Nhóm người này chính là nhóm người thống lĩnh thực sự của giới luyện dược ở Thần Vực.

Nhưng cho dù là vậy, thì vị Đan Đế cao cấp trước mặt này cũng đã là cực kỳ hiếm có rồi.

“Không ngờ một người được mệnh danh là thiên tài tuyệt thế như Thanh Vân Tử lại rơi vào tình cảnh thế này. Chà chà, có phải bây giờ ngươi là Đan Đế sơ cấp không? Không ngờ Cơ Thanh Vân danh chấn một thời ở Vân Cao Thành năm đó, bây giờ lại trở về điểm xuất phát ban đầu, Ha ha ha...”

Người đó cười một cách càn rỡ, trong tiếng cười còn mang theo vẻ sung sướng. Thấy Diệp Viễn sa sút như vậy dường như hắn rất hả dạ.

Nhưng lời nói của hắn lại gây ra náo động không nhỏ trong đám đông.

“Thanh Vân Tử! Tả Thanh đại nhân vừa nói người kia là Thanh Vân Tử sao? Chắc không phải... chắc không phải là có nhầm lẫn gì đấy chứ?”

“Cái gì! Người thanh niên đó là Thanh Vân Tử đại nhân sao? Sao có thể như vậy được?”

“Không phải Thanh Vân Tử đại nhân đã ngã xuống từ rất lâu rồi sao? Tả Thanh đại nhân đang nói về Thanh Vân Tử nào khác hả?”

“Ngươi là heo hả? Trên đời này ngoài Cơ Thanh Vân ra thì còn ai dám tự xưng là Thanh Vân Tử?”

Mọi người bị tin tức đột ngột này làm cho kinh ngạc, tất cả đều hướng ánh nhìn về phía Diệp Viễn.

Tin tức Cơ Thanh Vân chưa chết thực sự gây nên rung động không nhỏ, đặc biệt là ở Vân Cao Thành.

Đối với thành trì này thì Cơ Thanh Vân giống như một vị thần!

Chiến tích của hắn trên bảng xếp hạng Đan Đế là một kỷ lục thần thoại. Đây là chiến tích cao nhất không ai có thể đạt tới trong trăm ngàn năm qua!

Dù luyện dược sư ở Vân Cao Thành có giỏi đến đâu thì bọn họ cũng chỉ có một mục tiêu duy nhất, đó chính là Cơ Thanh Vân!

Năm đó Thanh Vân Tử ngã xuống khiến toàn bộ Vân Cao Thành đều chấn động.

Khi đó đã có nhiều luyện dược sư tự tổ chức lễ đưa tang cho Thanh Vân Tử.

Nhưng không ngờ hiện giờ Thanh Vân Tử vẫn còn sống!

Tin tức này sao có thể không khiến họ khiếp sợ?

Tả Thanh cười to nói: “Đúng vậy, thiếu niên tên Diệp Viễn trước mặt ta chính là Thanh Vân Tử mà các ngươi ngưỡng mộ! Bây giờ hắn cũng chỉ là một con chó chết chủ!”

Vẻ mặt đám người Ngao Khiên đều đồng loạt thay đổi, cả bọn rất muốn ra tay đối phó Tả Thanh.

Người này thực đúng là có thể làm tổn thương người khác chỉ bằng một lời nói!

Diệp Viễn phất tay ngăn cản bọn họ rồi thản nhiên nói: “Chó ngoan không cản đường, mau tránh ra!”

“Ôi, cái khí thế này quả thật không kém khi đó! Đáng tiếc thực lực của ngươi còn kém quá xa!” Tả Thanh không tức giận mà chỉ lên tiếng giễu cợt.

Diệp Viễn liếc hắn một cái, lãnh đạm nói: “Hình như ngươi đã quên mất chuyện cởi truồng khi đó rồi.”

Diệp Viễn đương nhiên biết Tả Thanh đang ở trước mặt đây, trong số những người thách đấu với hắn khi đó thì Tả Thanh cũng là một người rất mạnh.

Chỉ là lòng hư vinh của người này quá nặng, Tả Thanh muốn dẫm đạp lên danh tiếng của Thanh Vân Tử để nâng cao danh tiếng bản thân.

Ngoài việc đấu đan thì bọn họ còn thêm một điều khoản, đó là ai thua cuộc sẽ phải cởi quần áo chạy quanh Vân Cao Thành trong ba ngày ba đêm.

Kết quả tất nhiên là Tả Thanh bị nghiền áp đến tan tác tơi bời.

Ba trăm năm trước, chuyện này được coi là một đề tài nói chuyện phiếm trong một thời gian dài.

Ba trăm năm sau, Tả Thanh này đã chuyển mình, trở thành phó thành chủ của Vân Cao Thành.

Sau trận chiến ở tộc Bạch Hổ thì tin tức về sự trở lại của Thanh Vân Tử đã không còn là bí mật trong nội bộ cao tầng của Thần Vực.

Với địa vị của Tả Thanh thì biết được thân phận Diệp Viễn cũng không phải là bất ngờ gì.

Khi Diệp Viễn nhắc đến chuyện này, sắc mặt Tả Thanh lập tức đen lại.

Ba trăm năm đã trôi qua, luyện dược sư ở Vân Cao Thành đã thay đổi hết người này đến người khác nhưng vẫn có một số người biết chuyện đã xảy ra năm đó.

“Hừ! Chỉ là một con chó chết chủ mà còn dám kiêu ngạo như vậy! Ngươi công khai xuất hiện ở Vân Cao Thành chẳng lẽ không sợ Cơ Thương Lan tới giết ngươi sao?” Tả Thanh hừ lạnh.

Diệp Viễn cười nói: “Chuyện này ngươi không cần phải lo, ngươi vẫn là nên quan tâm tới quần áo trên người mình đi.”

Tả Thanh không khỏi tức giận, Diệp Viễn dùng chuyện này để sỉ nhục hắn nhưng hắn lại không thể làm gì.

“Quả nhiên ngươi vẫn khiến người ta chán ghét như khi đó! Nhưng… nếu Thanh Vân Tử đại nhân đáng kính của chúng ta đã trở lại thì không biết ngươi còn muốn chơi đùa một chút không? Nếu ngươi đã được tôn là Thanh Vân Tử, dù bây giờ chỉ là Đan Đế sơ cấp thì thực lực của ngươi hẳn là vẫn không thể xem thường đúng không? Nhìn xem, ở Vân Cao Thành có vô số dược sư coi ngươi như thần, ngươi không định cho bọn họ mở rộng tầm mắt sao?” Tả Thanh đột nhiên thay đổi sắc mặt, cất lời chế nhạo.

Đã ba trăm năm trôi qua, thực lực của Tả Thanh đã nâng cao rất nhiều mà thực lực bây giờ của Diệp Viễn lại chỉ là Đan Đế sơ cấp, hắn chắc chắn Diệp Viễn không dám so với hắn.

Khi hắn biết Diệp Viễn xuất hiện ở Vân Cao Thành thì phản ứng đầu tiên của hắn chính là nhanh chóng chạy đến để sỉ nhục Diệp Viễn.

Lời đề nghị của Tả Thanh không những không bị mọi người xem thường mà ngược lại họ đều tỏ ra mong đợi.

Nếu là người khác thì nhất định họ sẽ cho rằng Tả Thanh đang ỷ lớn hiếp nhỏ. Nhưng là Diệp Viễn thì khác, Diệp Viễn là vị thần trong lòng bọn họ, là người bất khả chiến bại.

Cho dù Tả Thanh là Đan Đế cao cấp thì Thanh Vân Tử đại nhân cũng không thể thua hắn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK