Đám đệ tử u Vân tông nhìn thấy cảnh này, không khỏi có loại cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.
Đây chính là đệ nhất thiên tài của u Vân tông, không, là đệ nhất thiên tài Nam Vực mới đúng!
Chẳng lẽ cứ bại như vậy sao?
Mặc dù không cam tâm, nhưng bọn hắn cũng đều biết không thể làm gì khác được.
Do đối thủ quá mạnh, Diệp Viễn có thiên tài hơn nữa, cũng mới chỉ là võ giả Linh Dịch cảnh, còn đối thủ lại là võ giả thiên tài của đại tông đệ nhất Nam Vực!
Có lẽ luận về tiềm lực, Diệp Viễn bỏ xa Lý Trường Vũ đến mấy con phố, nhưng trước mắt, Lý Trường Vũ lại cao hơn Diệp Viễn ròng rã một cái đại cảnh giới!
Đổi lại là người khác, ngay cả tư cách bức ra toàn bộ thực lực của Lý Trường Vũ cũng không có, liền trực tiếp buông vũ khí đầu hàng.
Thế nhưng một võ giả Linh Dịch Cảnh nho nhỏ như Diệp Viễn lại có thể bức ra toàn bộ thực lực của đối phương!
Trước kia cho dù Lý Trường Vũ đang trong đột phá, cũng là cực kỳ nhẹ nhõm, hiện tại hắn đã toàn thân căng cứng, rõ ràng là phải cố hết sức.
Mặc dù Tụ Linh Ấn của Diệp Viễn chỉ là ấn quyết cấp rất thấp, nhưng tạo nghệ của Diệp Viễn cực sâu, muốn từ chỗ này của hắn cướp đoạt nguyên lực, nào có dễ dàng như vậy?
Đối mặt với loại tình huống này, Diệp Viễn lại thản nhiên, giống như chuyện này không có chút quan hệ nào với hắn vậy.
Chỉ thấy hắn thong dong lấy ra mấy viên Nguyên tinh, tiện tay đánh ra, hóa thành mấy đạo lưu quang bay về mấy phương hướng.
Nguyên tinh là tinh thể hình thành từ nguyên lực của thiên địa, bên trong ẩn chứa nguyên lực cường đại mà tinh khiết, đệ tử trong tông môn phần lớn sử dụng Nguyên tinh để tu luyện.
Trong thế giới của võ giả, Nguyên tinh cũng được sử dụng như tiền tệ.
Nguyên tinh có chút trân quý, cho dù là đệ tử hạch tâm cũng là không có quyền lợi sử dụng. Chỉ có đệ tử tinh anh, mỗi tháng mới có được lượng Nguyên tinh hạ phẩm cực ít.
Đương nhiên, lấy thân phận trưởng lão trên danh nghĩa của Diệp Viễn, mỗi tháng cũng được phân đến một chút Nguyên tinh hạ phẩm.
Diệp Viễn vừa rồi tiện tay đánh ra mấy viên Nguyên tinh đều là Nguyên tinh trung phẩm, là sau khi hắn hoàn thành nhiệm vụ cấp chín, Thiên Phong đưa cho hắn.
Tiện tay đánh ra nhiều Nguyên tinh trung phẩm như vậy, đám người nhìn thấy đã trợn cả mắt lên rồi.
Cái này thật sự có chút xa xỉ mà!
“Diệp Viễn muốn làm gì? Vừa rồi giống như là Nguyên tinh trung phẩm hay sao đó? Lúc trước hắn vẫn là đệ tử hạch tâm, Nguyên tinh ở đâu ra?”
“Ngưoi còn quan tâm ở đâu ra! Thiên Càn tông người ta đã lấn tới cửa rồi, ngươi còn có tâm tư quản chuyện này nữa à?
“Khụ khụ, đây không phải nhất thời kích động sao? Ngươi nói xem Diệp Viễn đang làm cái gì? Chẳng lẽ hắn còn có cơ hội chuyển bại thành thẳng ư?”
“Thủ đoạn của Diệp Viễn tầng tầng lớp lớp, nói không chừng thật sự có cơ hội chuyển bại thành thắng đấy! Dùng nhiều Nguyên tinh trung phẩm như vậy một lúc, dù thê nào Diệp Viền cũng sẽ không ném chơi như ném đá vậy được.”
“Hử? Chuyện gì xảy ra? Tại sao ta cảm giác giống như nguyên lực ở phụ cận bị rút hết sạch thế?”
Lúc này Lý Trường Vũ đang hết sức chăm chú cướp đoạt nguyên lực và đột phá, lại không nhìn thấy cử động kia của Diệp Viễn.
Nhưng bỗng nhiên hắn cảm thấy có chút không đúng lắm, nguyên lực xung quanh hắn bỗng nhiên nồng nặc hơn rất nhiều, hơn nữa còn có xu thế càng ngày càng nhiều!
Mở mắt ra xem xét, Lý Trường Vũ lập tức giật nảy mình.
Có mấy tia sáng lấp lóe xung quanh Diệp Viễn, nguyên lực gần đó càng ngày càng cuồng bạo.
“Pháp trận tụ linh! Tiểu tử, ngươi điên rồi sao? Đan điền của ngươi sẽ bị nổ tung đấy!” Lý Trường Vũ cả kinh kêu lên.
Diệp Viễn quay đầu nhìn về phía hẳn, cười nhạt nói: “Không có việc gì, không phải là còn có ngươi chôn cùng một chỗ sao?”
Lý Trường Vũ cả kinh kêu lên: “Đồ điên! Ngươi đúng là đồ điên! Mau dừng lại!”
Diệp Viễn lấy Nguyên tinh trung phẩm làm mắt trận, bố trí một pháp trận tụ linh cấp ba.
Vốn dĩ bằng vào thực lực Linh Dịch Cảnh của Diệp Viễn, là không cách nào bố trí ra pháp trận tụ linh cấp ba.