Dư Minh vội vàng nói: “Không dám không dám, được làm việc cho Quân đại nhân là vinh hạnh của tiếu nhân!”
Trước ngày hôm nay, Dư Minh có nằm mơ cũng không ngờ được, một đại nhân vật như Quân đại nhân, thế là lại xưng huynh gọi đệ với hắn!
Đối với một tiểu nhân vật như hắn mà nói, đây là vinh dự cực lớn.
So sánh với cái này, thì việc làm chân chạy tính là cái gì?
Dư Minh nhận lấy ngọc giản từ trong tay Diệp Viễn rồi cáo từ.
“Diệp dược sư, ta đi một chuyến, phu nhân của ra làm phiền ngươi chiếu cố.” Quân Thiên Vũ nói.
Diệp Viễn nói: “Quân tiền bối cứ đi đi, vừa đúng lúc ta muốn dùng chút thời gian này, thi triển một bộ châm pháp cho Quân phu nhân. Phu nhân quá suy nhược rồi, cần phải khôi phục một chút sinh khí.”
Quân Thiên Vũ nghe vậy mừng rỡ nói: “Vậy thì làm phiền dược sư!”
Nói xong, thân hình Quân Thiên Vũ lướt qua, trực tiếp biến mất không thấy đâu nữa.
Diệp Viễn than thở nói: “Quân Thiên Vũ này có một thân kiếm ý tung hoàng, sợ rằng là đã đạt tới ngưỡng chân ý vô thượng, sau này nhất định sẽ là một nhân vật kinh thiên động địa.”
Chính bản thân Diệp Viễn cũng tu kiếm, đối với kiếm ý cực kỳ nhạy cảm. Ý cảnh của Quân Thiên Vũ rất cao, e rằng là cả CỔ Phong Thành này cũng khó kiếm được đối thủ của hắn!
ở CỐ gia, CỐ Hồng sớm đã triệt tiêu nhiệm vụ, về đến bên trong gia tộc.
Lúc này, một tên khách khanh của Cố gia đứng trước mặt hắn, cung kính nói: “CỐ quản gia, đã điều tra xong. Dư Minh dẫn tới là một võ giả vừa mới phi thăng từ hạ giới lên tên là Diệp Viễn. Hắn không muốn đi thành bắc đào khoáng, vì vậy đã tìm đến Lục quản sự lĩnh một lúc bảy, tám nhiệm vụ của luyện dược sư.”
Cố Hồng nghe thấy không khỏi sững sờ, không dám tin hỏi: “Ngươi nói cái gì, hôm nay vừa mới phi thăng? Ngươi có chắc là không nghe nhầm không?”
Khách khanh kia gật đầu nói:
“Không sai đâu, mỗi một phi thăng giả phi thăng ở Phi Thăng Trì đều có ghi chép, thuộc hạ đã sai người đi kiểm tra danh sách của phi thăng giả hôm nay, trong đó có tên Diệp Viễn.”
Cố Hồng nghe vậy bật cười nói: “Ta còn nghĩ là loại chó mèo nào cơ, tra nửa ngày hóa ra chỉ là một phi thăng giả, còn là vừa mới phi thăng hôm nay! Lần khoe khoang này, đúng là khoe khoang đến mức muốn chọc thủng trời luôn rồi!”
Khách khanh nghe xong cũng cười nói: “Tiểu tử này đúng là không biết trời cao đất dày! ở Cổ Phong Thành chúng ta, ngoại trừ những người đi đào khoáng còn sống còn lại thì từ xưa đến nay không có ai sống qua nối mười ngày. Tiểu tử này vừa đến đã nhận nhiệm vụ cấp sáu, đây đúng là tự tìm đường chết.”
Cố Hồng lắc đầu cười nói: “Ha ha, cũng không biết tên tiểu tử kia cho Dư Minh uống thuốc mê hồn gì mà lại đưa tên kia đến xem bệnh cho đại tiểu thư! Thật may lão phu có đầu óc, nếu không thế nào gia chủ cũng sẽ nổi giận! Thôi thôi, để tiểu tử kia tự giày vò mình đi, chờ hắn bị phủ thành chủ xóa bỏ, đến lúc đó để xem tên Dư Minh đến quỳ xuống trước mặt ta cầu xin như thế nào!”
Khách khanh đang định rời đi, nhưng lại bị Cố Hồng gọi lại: “Đúng rồi, sau khi tiểu tử kia gặp khó ở chỗ ta, sau đó thì đi đâu?”
Khách khanh trả lời: “Hai người bọn họ đi đến chỗ Quân Thiên Vũ đại nhân, sau đó Dư Minh lại đi Kim Đỉnh Lâu.”
Cố Hồng sững sờ, sau đó bật cười nói: “Tiểu tử này đúng là không biết sợ mà, lại dám đi đến chỗ của Quân Thiên Vũ đại nhân. Vốn là còn muốn động thủ đối phó hắn, bây giờ xem ra, không cần chúng ta động thủ, Quân đại nhân cũng sẽ muốn mạng của hắn!”
Không đến một canh giờ sau, Quân Thiên Vũ đã trở lại và đem theo Tịnh Thủy Hoa.
Vừa vào đến nhà, hắn giống như bị sét đánh.
Thê tử của hắn đang nghiêng người dựa vào trên giường, trên mặt vốn là tái nhợt, thế mà bây giờ lại nhiều thêm một tia huyết sắc.
Nàng đã hôn mê hơn một tháng qua, Quân Thiên Vũ không thể ngờ được là hắn chỉ đi có một lúc, thê tử hắn liền có sức lực để ngồi dậy rồi.
“Thiên… Thiên Vũ!”
Mặc dù ngồi dậy được, nhưng mà Liễu Diệc Như vẫn vô cùng suy yếu, lúc này lại gắng gượng muốn đứng lên.
“Đừng động!” Quân Thiên Vũ lắc người một cái đã đi đến thẳng mép giường, đỡ lấy Liễu Diệc Như.
“Nàng… nàng thấy như thế nào rồi?” Quân Thiên Vũ lo được lo mất nói.