Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trác Hàm, Lãnh Thu Linh, cùng với tất cả cường giả Thần Quân Cảnh đều hoài nghi có phải là mình nhìn lầm rồi không.

Lúc này, Diệp Viễn vô cùng ung dung thoải mái, trên người nào có nửa điểm dáng vẻ áp lực?

Ngược lại là bọn họ, cảm giác được áp lực vô cùng nặng nề.

“Ngươi, ngươi, ngươi… Vì sao một chút vấn đề cũng không có? Ngươi, rõ ràng, vừa rồi… rõ ràng đã…” Vẻ mặt của Trác Hàm nhìn Diệp Viễn giống như là nhìn thấy quỷ.

Diệp Viễn nhìn hắn như nhìn kẻ ngu, cười nhạt nói: “Rõ ràng nên làm sao? Giả vờ cho ngươi xem, ngươi còn tưởng là thật? Nói ngươi là đồ ngu xuẩn, thực sự là không sai chút nào!”

Trác Hàm tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, cả giận nói: “Không thể nào! Thông Thiên Sơn là cấm địa của Quy Khư Cảnh, từ xưa tới giờ chưa từng có ai sống sót được ở chỗ này! Ngươi không thể nào không có vấn đề gì!”

Diệp Viễn mặc kệ hắn, bước chân nhẹ nhàng đi về phía trên núi.

Biểu hiện hắn bình tĩnh, thực ra bên trong đã sớm sóng biển ngập trời.

Dường như Tiểu Thông Thiên Sơn phát sinh cộng minh gì đó với Thông Thiên Sơn, trong cơ thể hắn đang điên cuồng chấn động.

Cùng lúc đó, hình thức ban đầu của tầng thứ tư công pháp “Hỗn Độn Thông Thiên Chân Kinh” đang dần dần hình thành trong đầu Diệp Viễn.

Tầng thứ tư công pháp, hoàn toàn khác với tầng công pháp thứ ba trước đó.

Luận trình độ phức tạp, ba tầng công pháp lúc trước cộng lại cũng không bằng một nửa tầng thứ tư công pháp.

Đây là nguyên nhân Diệp Viễn chậm chạp không sáng tạo ra được tầng thứ tư công pháp, có điều đây cũng không phải nguyên nhân chủ yếu.

“Xem ra, chuyến đi Thông Thiên Sơn này đi đúng rồi! Nếu như không tới nơi này, sợ rằng cả đời ta cũng không sáng tạo được tầng thứ tư công pháp! Nơi đây, mới là đỉnh của thế giới!” Diệp Viễn thầm than trong lòng.

Câu nói “Thông Thiên Sơn tạo dựng nên toàn bộ Thông Thiên Giới” của Ninh Thiên Bình khiến cho linh quang Diệp Viễn hiện lên, dường như bắt được cái gì đó.

Thẳng đến vừa rồi, khi chân chính đặt chân lên Thông Thiên Sơn, hắn mới hiểu được câu nói kia có ý nghĩa gì.

Diệp Viễn mới biết được, từ trước tới giờ hắn đều đi nhầm phương hướng!

Hắn dựa theo mạch suy nghĩ của tất cả người tu luyện, nỗ lực đi mở tiểu thế giới.

Nhưng mà hắn tu luyện là “Hỗn Độn Thông Thiên Chân Kinh”, căn bản còn chưa đến lúc mở tiểu thế giới!

Thần hải của hắn, còn có khả năng có thể tiến thêm một bước nữa!

Cho nên, đối với Diệp Viễn mà nói, đại cảnh giới thứ tư… cũng không phải Thần Quân Cảnh!

Nếu như võ giả khác biết công pháp của Diệp Viễn, nhất định sẽ vô cùng khiếp sợ, thậm chí còn bị dè bỉu, coi Diệp Viễn là ngoại tộc.

Đây là con đường tu luyện của tất cả mọi người ở Thông Thiên Giới, sao có thể bị phá vỡ?

Nhưng mà sự thực là đã bị Diệp Viễn phá vỡ!

Người khác bởi vì hạn chế của công pháp tu luyện, đến Quy Khư Cảnh là thần hải cũng đã cố định, không còn cách nào đột phá được nữa.

Đến cực hạn, nhất định phải mở tiểu thế giới, mới có thể tiến thêm một bước, đạt được thành tựu cao hơn.

Nhưng mà, con đường của Diệp Viễn không phải như vậy!

“Hỗn Độn Thông Thiên Chân Kinh” của hắn cường đại hơn rất nhiều so với cường giả cùng cảnh giới, thế cho nên khi hắn ở Quy Khư Cảnh thì thực lực đã có thể đối chiến với Thần Quân tầng một, thậm chí là cường giả tầng hai.

Điểm này, người bên ngoài căn bản không cách nào làm được.

Diệp Viễn phải làm là tiếp tục điên cuồng cắn nuốt linh khí làm thần hải lớn mạnh.

Thẳng đến khi thần hải định hình, không thể nào đột phá được nữa, đến lúc đó mới mở tiểu thế giới.

Nói như vậy thì thực lực của hắn sẽ cường hãn hơn so với người khác vô số lần!

Mở càng chậm, thực lực của của hắn sẽ càng cường đại!

Bởi vì đến lúc đó, tiểu thế giới hắn mở, người bên ngoài căn bản không cách nào tưởng tượng được.

Đến lúc đó, tiểu thế giới của hắn mạnh bao nhiêu, bây giờ Diệp Viễn cũng không đoán được, nhưng hắn có loại cảm giác, e rằng… có thể đạt tới cảnh giới Đạo Tổ!

Cái này, mới là con đường hắn muốn đi!

“Thiên Bình, tự ngươi cảm ngộ đi, không cần để ý đến ta.” Giọng nói Diệp Viễn điềm nhiên phát ra.

Vẻ mặt Ninh Thiên Bình hưng phấn, hắn biết nhất định là Diệp Viễn đã tìm được cơ hội đột phá Thần Quân Cảnh.

Ba trăm năm không ngừng nỗ lực, cuối cùng cũng có thành tựu vào ngày hôm nay.

Đến hắn cũng cảm thấy rất khác nhau.

Lãnh Thu Linh không dám tin nhìn bóng lưng Diệp Viễn, cảm thấy cực kỳ khó tin.

Nàng vẫn là lần đầu tiên nghe nói có Quy Khư Cảnh có thể sống sót ở trong Thông Thiên Sơn.

Nếu như chỉ là sống sót nàng cũng không khiếp sợ đến mức như vậy.

Mấu chốt là Diệp Viễn quá ung dung, phảng phất như nơi này là nhà của hắn.

“Người kia, rốt cuộc là ai? Vì sao có thể làm đến bước này?” Trong lòng Lãnh Thu Linh vô cùng chấn động thầm nói.

Lập tức, nàng dùng sức lắc đầu, rồi nói với đám người Bạch Thanh nói: “Đi thôi, đến Thông Thiên Sơn một chuyến cũng không dễ dàng gì, chúng ta đừng lãng phí thời gian, mau chóng cảm ngộ thiên đạo thôi!”

Tới Thông Thiên Sơn rất không dễ dàng, cũng không phải có thể không có hạn chế mà tiếp tục ở đây, một khi đến thời hạn, bọn họ sẽ bị ném ra ngoài Thông Thiên Sơn.

Cho nên, mỗi một phút mỗi một giây ở Thông Thiên Sơn, đều vô cùng trân quý, không cho phép bọn họ tiếp tục khiếp sợ.

Trác Hàm cắn chặt hàm răng, dùng ánh mắt vô cùng oán độc nhìn về phía Diệp Viễn, lạnh lùng nói: “Chúng ta đi! Lần này ta nhất định phải đột phá Thiên Thần Cảnh, ta muốn khiến tiểu tử này chết không chỗ chôn thân!”

Võ giả Thần Quân Cảnh, nhiều nhất có thể trèo lên đến độ cao mười dặm.

Quá độ cao này, sẽ không ở phạm vi chịu đựng của võ giả Thần Quân Cảnh.

Cho dù bước ra một bước cũng sẽ bị thiên đạo nghiền thành bột mịn.

Người như Trác Hàm, Lãnh Thu Linh, độ cao bọn họ có thể trèo lên gần như đã đến mười dặm cực hạn.

Một khi bọn họ đột phá gông cùm xiềng xích, là có thể nâng cao một bước, trở thành cường giả Thiên Thần.

Thế nhưng cho dù ở Thông Thiên Sơn, đây cũng không phải là một chuyện dễ dàng.

Có thể cảm ngộ được bao nhiêu thiên đạo thì phải xem tư chất của mỗi người.

Có điều tiếp cận thiên đạo ở khoảng cách gần như vậy, chuyện Lãng Thu Linh đột phá, chỉ là vấn đề thời gian.

Đối với loại tầng thiên tài như bọn họ mà nói, cho tới bây giờ cảnh giới Thiên Thần đều không phải là bình cảnh đòi mạng.

Diệp Viễn vô cùng thong thả trèo lên, có thể nói là leo lên từng bước một.

Ở dưới mắt người khác, dường như tiến độ của hắn có chút quá sức.

Thật ra, hắn đang tinh tế cảm nhận thiên đạo, cảm nhận sự cộng minh giữa Tiểu Thông Thiên Sơn và Thông Thiên Sơn chân chính.

Đi tới Thông Thiên Sơn, Diệp Viễn đã hiểu thông suốt “Hỗn Độn Thông Thiên Chân Kinh”.

Lúc này, hắn đang từng chút từng chút hoàn thành toàn bộ tầng thứ tư công pháp.

Giống như là xây nhà, đầu tiên là phải dựng dàn giáo lên, sau đó từng chút từng chút để từng viên gạch, cuối cùng hình thành một căn nhà kiên cố bền chắc.

Trong đầu Diệp Viễn, Vô Trần cũng là chấn động đến không hiểu nổi!

“Thực sự không biết, sau khi hoàn thành tầng thứ tư công pháp này, rốt cuộc nó có hình dáng gì? Có điều, bây giờ xem ra, dường như không giống lắm với công pháp bình thường! Tiểu tử này, thực sự là càng ngày càng nhìn không thấu.”

Động tác Trác Hàm rất nhanh, hai ba bước đã đuổi kịp Lãnh Thu Linh.

“Lãnh sư muội, tâm ý ta đối với muội, lẽ nào muội vẫn còn chưa rõ sao?” Trác Hàm không cam lòng nói.

Vốn dĩ, hắn đối với Diệp Viễn căn bản là nhìn không thuận mắt, hắn cảm thấy Lãnh Thu Linh chỉ là đang giận hắn.

Nhưng mà bây giờ, rốt cuộc hắn cũng có cảm giác uy hiếp.

Diệp Viễn này, rất không đơn giản như biểu hiện bên ngoài của hắn.

Lãnh Thu Linh nhàn nhạt liếc hắn một cái, nói: “Trác Hàm, ngươi chết cái ý niệm này đi! Ta với ngươi là không thể nào! Bây giờ là ở Thông Thiên Sơn, hy vọng ngươi không quấy rầy ta tu luyện!”

Mặt Trác Hàm hơi biến sắc, lạnh giọng nói: “Tiểu tử này vẫn còn đi lên núi, ta không tin hắn không bị thiên đạo đè chết!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK