Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hiện tại Diệp Viễn ngay cả cửa cũng còn chưa có vào, sau khi nhập môn thì còn thế nào nữa?

Đương nhiên, chắc chắn hắn sẽ không xét lại mình, là do chính hắn khiêu khích Diệp Viễn trước đấy.

“Ha ha, tốt! Rất tốt! Diệp Viễn, bằng vào cảnh giới bây giờ của ngươi, tiến vào võ đường chỉ có đứng hạng chót. Có điều thiên phú đan đạo của ngươi không tồi, tiến vào Đan đường, cố gắng còn có thể bảo trì cơ hội là đệ tử hạch tâm. Thế nhưng, ta còn chưa nói cho ngươi, thân phận của ta ở trong tông môn là… Trưởng lão Đan đường!”

Lời này của Diêu Thiên chính là trần trụi uy hiếp.

Ngụ ý rất rõ ràng, sau khi ngươi tiến vào tông môn, tuyệt đối đừng nên rơi vào trong tay ta!

Đương nhiên, bằng vào cảnh giới Linh Dịch tầng hai của Diệp Viễn, tiến vào võ đường chỉ có thể bị xếp vào trong đám đệ tử ngoại môn. Đến lúc đó, muốn làm gì, còn không phải là chuyện một câu nói của Diêu Thiên hắn?

Diệp Viễn bĩu môi nói: “Thật sao? Xem ra vì tránh đi Diêu trưởng lão, ta chỉ có thể tiến vào võ đường rồi. ừm, như vậy cũng không tệ, bằng vào trình độ dạy dỗ đồ đệ của ngươi, ta tiến vào Đan đường chẳng phải là sẽ bị mai một chết sao?”

“Được rồi Diệp Viễn, ngươi nói ít hai câu đi! Diêu Thiên trướng lão, Diệp Viễn hắn…”

Giang Vân Hạc thấy Diệp Viễn chống đối Diêu Thiên nhiều lần, không nhịn được mở miệng quát lớn.

Thế nhưng lúc này, Diêu Thiên bỗng nhiên đứng dậy, phất tay áo nói: “Giang viện trưởng, ngươi thật sự là dạy học viên tốt lắm đấy! Ta thấy với chiến công của ngươi, đời này đừng nghĩ sẽ đạt được nửa bộ sau của 0« Tử Ương Hồn Quyết» nữa! Hừ!”

Nói xong, Diêu Thiên cũng không để ý tới Giang Vân Hạc, trực tiếp rời đi.

Giang Vân Hạc hung hăng trừng Diệp Viền, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ nói: “Ngươi tiếu tử này, làm sao lại chỉ toàn gây chuyện! Nháo long trời lở đất ở trong học viện không nói, bây giờ tông môn còn chưa vào, đã đắc tội trưởng lão của tông môn! Chờ ngươi tiến vào tông môn, thì ngươi cố mà chịu đựng đi! ở đây, tốt xấu gì cũng có cha ngươi chống đỡ, thế nhưng sau khi tiến vào tông môn, ngươi coi như đưa mắt không quen rồi, đến lúc đó ai có thể bảo vệ cho ngươi?”

Hô Diên Dũng cũng cau mày nói: “Đúng vậy đấy Diệp Viễn, đại trượng phu co được dãn được, chờ thực lực của ngươi cường đại rồi, tấn thăng làm đệ tử tinh anh, thì không cần nhìn sắc mặt Diêu Thiên nữa, hiện tại đắc tội hẳn làm gì chứ?”

“Ha ha, tên Diêu Thiên và Dương Hạo kia rõ ràng chính là nhằm vào ta, cứ cho là ta nhịn nhục để cầu toàn, bọn hắn sẽ buông tha cho ta sao? Chưa hẳn đâu! Dạng người này, đắc tội thì đắc tội, không có gì lớn. Nhưng là viện trưởng đại nhân, vừa rồi Diêu Thiên nói « Tử Ương Hồn Quyết » là có ý gì? Nghe tên, hẳn là pháp quyết tu hồn đúng không?” Diệp Viễn không để ý nói.

Giang Vân Hạc thở dài, biết rõ là Diệp Viễn nói có lý.

Đối với lai lịch của Diêu Thiên, hắn rõ ràng hơn Diệp Viễn và Hô Diên Dũng nhiều. Thật ra hắn vẫn ôm tâm lý may mắn, hi vọng hai bên có thể ở chung hòa thuận.

Ai biết căn bản là Diêu Thiên không nể mặt chính mình, vừa đến đã muốn cho Diệp Viễn một cái hạ mã uy.

Đáng tiếc là, trộm gà không thành, lại còn mất luôn nắm thóc.

“Ngươi nói không sai, « Tử Ương Hồn Quyết » chính là pháp quyết tu hồn, hơn nữa là pháp quyết tu hồn mạnh nhất của u Vân tông! Những trưởng lão của Đan đường trên cơ bản đều tu luyện môn hồn quyết này, ta cũng thế. « Tử Ương Hồn Quyết » chia làm hai bộ, bộ thượng có thể làm cho luyện dược sư tu luyện tới cảnh giới đại Đan sư, mà bộ còn lại thì có thế tu luyện tới cảnh giới Đan Hoàng! Đáng tiếc là, từ sau sư tổ u Dương Thác Thiên, cho tới bây giờ trong u Vân tông không ai có thể tu luyện tới cảnh giới Đan Hoàng.”

Trong mắt Giang Vân Hạc tràn đầy tiếc nuối, hiến nhiên là vô cùng sùng kính u Dương Thác Thiên.

Kết hợp với lời Diêu Thiên nói lúc rời đi, trong lòng Diệp Viễn lập tức sáng tỏ, nói ra: “Viện trưởng đại nhân đến Học Viện Đan Võ ở Tân quốc nhậm chức, chính là vì muốn kiếm điểm tích lũy, để đổi lấy nửa bộ sau của « Tử Ương Hồn Quyết »?”

Giang Vân Hạc đắng chát gật đầu nói: “Không sai. Ta xuất thân Đan đường, trước khi đến Tân quốc, là chấp sự Đan đường. « Tử Ương Hồn Quyết » yêu cầu rất nhiều điểm tích lũy, bằng vào thân phận địa vị của ta ở tông môn, căn bản không có khả năng góp nhặt nhiều điểm tích lũy như vậy, thế là liền nhận nhiệm vụ ra ngoài. Vốn dĩ tưởng rằng có thể bồi dưỡng ra mấy nhân tài cho tông môn, nhưng ai ngờ được đến Tân quốc nhiều năm như vậy, Học Viện Đan Võ luôn không có khởi sắc. Những năm này, cũng được có một thiên tài là Mạc Vân Thiên. Mà duy nhất lần này tìm ra hai thiên tài xông qua cửu Thiên Lộ là ngươi và Long Đường, trong lòng ta hết sức cao hứng, lại không nghĩ tới kết quả sẽ là như vậy…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK