Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Quả nhiên hắn lại làm như vậy."

Chứng kiến hành động rút kiếm của Diệp Viễn trên màn sáng, Triệu Thấm lộ ra vẻ không ngoài dự đoán.

Mà lúc này những học viên trong tầng thứ hai của Kiếm Trủng đều ngẩn ra.

"Chuyện gì xảy ra vậy? Vì sao những pháp tắc kiếm đạo này lại không nhúc nhích?"

"Ta có nhìn nhầm hay không? Lẽ nào tầng thứ hai của Kiếm Trủng hỏng rồi?"

"Làm ơn đi, ta đang tu luyện tới điểm mấu chốt, bây giờ tất cả pháp tắc này đều không nhúc nhích thì ta phải làm sao bây giờ?"

...

Lúc này những pháp tắc kiếm đạo cuồng bạo trong tầng thứ hai của Kiếm Trủng trở nên ngoan ngoãn không gì sánh được.

Điều này khiến cho những học viên đang tu luyện kia lập tức không có đối thủ, làm cho bọn hắn luống cuống.

Triệu Thấm rùng mình một cái, vội vã xông vào tầng thứ hai của Kiếm Trủng.

"Tất cả học viên ở tầng hai mau mau rời khỏi đi. Bằng không tự gánh lấy hậu quả." Triệu Thấm hét lên.

Lần trước Phàn lão sư đi vào đã để hắn biết được uy lực của ngàn vạn thanh kiếm cùng tấn công.

Mà uy lực ở tầng hai này chỉ sợ sẽ càng đáng sợ hơn.

Một khi những học viên này bị đống kiếm này tấn công thì hậu quả khó mà tưởng tượng được.

Những học viên ở tầng hai đa số là đệ tử ngoại viện.

Sau khi họ nghe thấy tiếng quát của Triệu Thấm thì không dám thất lễ, vội vàng lui ra ngoài.

"Triệu sư huynh, làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"

Sau khi đám học viên lui ra ngoài thì lập tức vây quanh Triệu Thấm nhao nhao hỏi.

Sắc mặt Triệu Thấm trầm xuống, lạnh lùng nói: "Đừng hỏi nhiều như vậy. Hôm nay tầng thứ hai này tạm thời đóng cửa, cấm tất cả mọi người đi vào, bây giờ ta sẽ đi mời Phàn lão sư."

Sau khi nhận được tin tức Phàn lão sư vội vàng chạy đến, Triệu Thấm mở miệng hỏi: "Phàn lão sư, việc này... xử lý như thế nào?"

Phàn lão sư đã không còn ngạc nhiên như lần đầu nữa, hắn có thể khẳng định rằng Diệp Viễn đang lĩnh ngộ gì đó ở trong mộ kiếm.

Phàn lão sư suy nghĩ một chút rồi nói: "Tùy hắn đi. Tạm thời phong tỏa tầng thứ hai, cấm không cho người khác đi vào. Chờ sau khi Diệp Viễn đi ra thì mới cho phép người khác đi vào."

"Vâng, Phàn lão sư."

Chẳng ai nghĩ tới lần phong tỏa này lại dài hơn một năm.

"Tần Thiệu đột phá rồi. Hắn vượt qua tầng thứ tư."

"Trời ơi, tốc độ tu luyện của Tần Thiệu cũng quá đáng sợ. Tiến độ này của hắn không kém chút nào so với Tần Thiên trước đây cả."

"Thiên phú của Tần Thiệu vẫn kém hơn Tần Thiên không ít, nhưng mà hắn khắc khổ ba năm nay thì chỉ có hơn chứ không kém Tần Thiên."

...

Ngay trước ước chiến ba năm một khoảng thời gian, Tần Thiệu một mực liều mạng tu luyện, rốt cục vượt qua được tầng thứ tư của Kiếm Trủng.

Tầng thứ tư là một đường ranh giới, bởi vì pháp tắc kiếm đạo ở tầng thứ năm đều là kiếm đạo nhị trọng thiên, cũng chính là pháp tắc cảnh giới Khuy Thiên.

Tần Thiệu vượt qua tầng thứ tư nói rõ rằng pháp tắc kiếm đạo của hắn đã hoàn toàn vượt qua kiếm đạo nhất trọng thiên.

Lấy cảnh giới Động Huyền đại viên mãn của hắn cộng thêm pháp tắc kiếm đạo nhất trọng thiên đại viên mãn, nói là vô địch cùng cấp cũng không sai.

Khi Tần Thiệu đi ra khỏi Kiếm Trủng thì một lần nữa gây nên một trận náo loạn.

"Tần Thiệu hắn... đã nửa bước Khuy Thiên. Cái này... Cái này còn gì để nói nữa?"

"Đúng vậy, trận sinh tử chiến này Diệp Viễn chắc chắn phải chết."

"Tần Thiệu không hổ là khôi thủ lần này, mới qua năm năm mà hắn đã chạm tay tới cánh cửa Khuy Thiên Thần Cảnh rồi."

Trong thần đạo mỗi cái đại cảnh giới đều có chênh lệch rất lớn, võ giả vượt cấp khiêu chiến thì khó như lên trời.

Võ giả có cảnh giới đại viên mãn thì một khi hơi lĩnh ngộ sẽ để cho cảnh giới buông lỏng, Thần Hải bành trướng thêm, do đó đạt được cảnh giới nửa bước Khuy Thiên.

Đương nhiên, cũng có người ở một bước này tiếp tục lĩnh ngộ thành công, một bước lên trời, đột phá đại cảnh giới.

Thế nhưng người như thế có rất ít.

Ba năm này, Tần Thiệu khổ tu kiếm đạo, cuối cùng có một tia lĩnh ngộ, bước một bước vào cảnh giới này.

...

Ước hẹn ba năm chớp mắt đã tới, một ngày này, võ đài trong học phủ Võ Mông đông nghìn nghịt người.

Khán đài chật ních người, chen chúc nhau mà đứng.

Hai người so tài lần này là hai tân tinh được mọi người chú ý nhiều nhất thời gian gần đây.

Một người thì được thành chủ đại nhân tự mình trao tặng Kim Kiếm Lệnh, trở thành đệ tử ký danh thiên tài tuyệt thế.

Còn một người thì mặc dù giết ái nữ của Tần gia mà vẫn có thể bình yên vô sự.

Mọi người đều biết Tần Thiệu rất cường đại.

Thế nhưng cho tới bây giờ, chưa từng có ai thấy Diệp Viễn xuất thủ.

Không có ai biết thực lực của hắn mạnh như thế nào.

"Các ngươi nói thử xem, một trận chiến này ai sẽ sống và ai sẽ chết?"

"Cái này còn phải nói sao? Thực lực của Tần Thiệu vốn là đỉnh cấp trong những người đồng trang lứa, mà trong ba năm nay thực lực của hắn đã tiến bộ rất nhiều. Một trận chiến này, Diệp Viễn chết chắc."

"Nhưng Diệp Viễn cũng không phải là người ngu, lẽ nào hắn đáp ứng khiêu chiến mà không có sự chuẩn bị sao?"

"Ha ha, ta chỉ cảm thấy hắn thật sự quá tự tin, cho rằng mình có thể nghịch thiên. Ta nghe nói hắn còn chưa đột phá Động Huyền hậu kỳ, mà Tần Thiệu đã là nửa bước Khuy Thiên, kết quả của trận chiến này còn phải đoán sao?"

...

Rất nhiều người đều đang suy đoán kết cục của trận chiến sinh tử này, thế nhưng đa số mọi người lại không coi trọng Diệp Viễn.

Không ít người đã đến xem qua tầng hai của Kiếm Trủng, cảnh giới của Diệp Viễn xác thực vẫn đang là Động Huyền trung kỳ.

Coi như lá bài tẩy của Diệp Viễn có nghịch thiên đi chăng nữa thì với tu vi Động Huyền trung kỳ hắn cũng không có khả năng chiến thắng được tu vi nửa bước Khuy Thiên của Tần Thiệu.

Còn chưa kể đến việc pháp tắc kiếm đạo của Tần Thiệu đã là nhất trọng thiên đại viên mãn.

Lúc này, trên khán đài có mấy bóng người chậm rãi đi ra, vừa nhìn là biết bọn họ cực kỳ cường đại.

"Đó là gia chủ Tần gia Tần Nam Thiên. Không nghĩ tới vậy mà hắn đích thân đến."

"Ha ha, Diệp Viễn giết nữ nhi của hắn, bây giờ hắn tới đây là muốn chính mắt nhìn Diệp Viễn bị giết đi."

Đứng cạnh Tần Nam Thiên là người đã từng giao thủ với hắn, Trì Phương.

Mấy vị lão sư có cảnh giới Quy Khư trong học phủ cũng đều xuất hiện trên khán đài.

"Trì Phương, ngươi cũng tới xem Diệp Viễn chết như thế nào sao?" Tần Nam Thiên nhìn thấy Trì Phương thì nhịn không được giễu cợt nói.

Trì Phương nghe vậy thì cười nói: "Tần gia chủ thật đúng là tự tin. Làm sao ngươi biết người chết sẽ không phải là Tần Thiệu vậy?"

Tần Nam Thiên cười to nói: "Trong cảnh giới Động Huyền còn có người có thể thắng được Tần Thiệu sao? Ha ha, ngươi tin ư?"

Trì Phương hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Hắn rất muốn nói hắn tin, nhưng là hắn thật sự không nói nên lời.

Trì Phương cũng không hiểu vì sao Diệp Viễn lại đồng ý cuộc sinh tử chiến không công bằng này.

Chẳng lẽ tiểu tử này chán sống sao?

Hắn đã xác nhận qua, trong thời gian này Diệp Viễn cũng không có đột phá Động Huyền hậu kỳ.

Trận chiến đấu này căn bản hắn không có cửa thắng.

Tần Nam Thiên cười lạnh nói: "Sắp đến giờ rồi mà tiểu tử kia vẫn không xuất hiện. Sợ rằng... hắn bỏ trốn rồi đi? Đồng trưởng lão, ngươi là trọng tài của trận này, nếu Diệp Viễn không xuất hiện thì phải xử hắn thua. Các ngươi là Chấp Pháp Đường, hẳn là sẽ không thiên vị chứ?"

Đồng trưởng lão tên là Đồng Thọ, là trưởng lão của Chấp Pháp Đường.

Trận sinh tử chiến ngày hôm nay là do hắn chủ trì.

Dựa theo quy tắc thì nếu đến giờ mà ai chưa đến thì sẽ xử người đó thua.

Chấp Pháp Đường bọn hắn sẽ phải xử tử hình đối với bên thua cuộc.

Đồng Thọ nhìn thời gian một chút, nói: "Nếu nửa khắc nữa mà Diệp Viễn vẫn không đến thì coi như là hắn bỏ cuộc."

Đúng lúc này giữa đám đông náo loạn.

"Nhìn kìa, đó là cái gì? Trời ơi, Diệp Viễn hắn... hắn đang bay trên không trung. Ta... ta không hoa mắt chứ?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK