“Thiên Nhi tiểu thư chỉ là muốn các ngươi dừng bước, các hạ cần gì phải hùng hổ dọa người như vậy?” Lão giả trầm mặt nói.
Quân Thiên Vũ nhàn nhạt nói: “Chuyện của Dược Hương Các, tất cả đều do Diệp Viễn làm chủ. Nếu hắn không muốn ở lại, ta tự nhiên cũng sẽ không giữ.”
Thiên Nhi và lão giả nghe vậy thì sắc mặt đều hơi biến!
Đường đường là đệ nhất kiếm khách của Cổ Phong Thành, vậy mà lại như Thiên Lôi để cho một tiểu tử Thần Du Cảnh sai đâu đánh đó, đây quả thực là khiến người khác không thể tin được.
Trước đây bọn họ đều cho rằng, quan hệ giữa Quân Thiên Vũ và Diệp Viễn là ngang hàng.
Bây giờ nhìn lại, căn bản không phải như vậy!
Quân Thiên Vũ bây giờ, cùng với một người hâu khác nhau ở chỗ nào?
Sau khi kinh ngạc, Thiên Nhi bước thật nhanh tới trước mặt Diệp Viễn, đưa tay về phía hắn, nổi giận đùng đùng nói: “Đem ra! Ta ngược lại thật là muốn nhìn một chút, mấy cái hàng thông thường này của ngươi, rốt cuộc là thần kỳ ở chỗ nào mà cho ngươi tự tin lớn như vậy!”
Mặc dù cách một cái khăn che mặt, không nhìn rõ khuôn mặt của Thiên Nhi, nhưng mà không cần nhìn cũng biết, nàng lúc này chính là một tiểu cô nương đang tức giận, muốn chứng minh đan dược của Diệp Viễn cái gì cũng không tốt!
Diệp Viễn nghe vậy cười nói: “Vừa rồi ta đã cho cô nương cơ hội, nhưng chính cô nương đã không nắm chắc.”
Thiên Nhi lạnh lùng nói: “Hừ! Cố làm ra vẻ huyền bí! Chỉ sợ đan dược của ngươi vốn chỉ là một đống rác đi?”
Diệp Viễn có chút ngoài ý muốn nhìn Thiên Nhl một cái, cửa hàng Lưu Tính sao lại phái một tiếu nha đầu như vậy ra chủ trì công việc?
Mắt nhìn như vậy, khí độ như vậy, làm sao có thể kinh doanh tốt một cửa hàng được?
Bây giờ bước đi của cửa hàng Lưu Tinh ở CỔ Phong Thành liên tục khỏ khăn, sợ rằng đều là bởi vì nha đầu này đi?
Thấy ánh mắt của Diệp Viễn, Thiên Nhi cảm thấy mình giống như là đang bị người khác vũ nhục.
Nếu như là Quân Thiên Vũ kỳ thị nàng, nàng tuyệt đối sẽ không kêu la như sấm thế kia.
Nhưng mà Diệp Viễn thì tính là cái gì?
Hắn chỉ là một Đan Hoàng nho nhỏ! Hơn nữa còn là một tiểu tử miệng còn hôi sữa!
“Cỏ nương nói là rác rưởi thì chính là rác rưởi rồi, bây giờ tranh cãi cái này thì có ý nghĩa gì? Thiên Nhi cô nương, nếu như muốn đàm phán, trước hết hãy đem tâm tính của mình thu lại. Ngay từ đầu ta đã thể hiện thái độ của mình là tìm kiếm hợp tác chứ không phải tới xin bố thí. Nếu cô nương muốn được người khác tôn trọng thì trước tiên phải học cách tôn trọng người khác.” Diệp Viễn nhàn nhạt nói.
Thiên Nhi nghe vậy không khỏi cứng
Tiếu tử này, thế mà lại giáo huấn mình!
Khi mình ở trong thương trường gọi mây được mây gọi gió được gió, còn không biết tiểu tử này còn đang bú sữa mẹ ở nơi nào đấy!
Hắn lại dám giáo huấn mình!
“Được! Ta cho ngươi đầy đủ tôn trọng! Chẳng qua nếu những đan dược kia của ngươi đều là một đống rác rưởi, vậy thì làm sao?” Thiên Nhi hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói.
Diệp Viễn suy nghĩ một chút nói: “Như vậy thì được, nếu như đan dược của ta không ổn, Dược Hương Các sẽ thuộc về các ngươi, ta chỉ cần một phần lợi nhuận; nếu như đan dược của ta tốt, các ngươi cung cấp dược liệu, chúng ta phụ trách luyện đan, lợi nhuận thì ta bảy ngươi ba!”
Đầu óc của Thiên Nhi chuyển rất nhanh, lập tức đáp: “Được! Đưa đan dược ra đây, ta thật là muốn nhìn một chút, những thứ hàng thông thường kia, rốt cuộc là có chỗ nào thần kỳ!”
Diệp Viên cười cười, lấy đan dược ra lần nữa.
Thiên Nhi đoạt lấy đan dược, muốn bỏ vào trong miệng, lại bị lão giả chặn lại.
“Thiên Nhi tiểu thư, đế ta đi!”
Thiên Nhi đẩy tay của lão giả ra, tức giận nói: “Không sao, ta không tin là hắn có thể độc chết ta!”
Vừa nói, Thiên Nhi vừa đem một viên Hồi Nguyên Đan cấp năm bỏ vào trong miệng, cũng ngẩng đâu lên hướng về phía Diệp Viễn thị uy.