Bên trong Trấn Giới Bi, thời gian lặng yên trôi qua, đảo mắt đã gần trăm năm.
Vô Trần nhìn viên đan dược Tuyệt phẩm tỏa mùi thuốc bốn phía bên trong trận pháp, im lặng thật lâu.
Nhất Tinh Thiên Văn Đan tuyệt phẩm!
Diệp Viễn thật sự làm được, chỉ dùng thời gian không đến một trăm năm!
Đến bây giờ Vô Trần vẫn còn có chút không thể tin được, Diệp Viễn hoàn thành được chuyện mà ngay cả Tiên Lâm Thiên Tôn cũng không làm được.
Hắn đã tận lực đánh giá cao thiên phú của Diệp Viễn, thế nhưng hiện tại hắn phát hiện, căn bản hắn mới đáng chê cười.
Tiểu tử trước mắt này không thể nào đo lường theo lẽ thường được.
“Tiền bối, cuối cùng cũng đã thành công rồi!”
Diệp Viễn cũng vô cùng hưng phấn, hắn biết rõ chính mình đã hoàn thành một thành tựu rất giỏi.
“Đúng vậy, thành công rồi! Tên tiểu tử nhà ngươi quả thực được sinh ra vì đạo! Đổi lại là người khác, dùng thời gian một trăm năm để cảm ngộ dược tính của những linh dược này cũng không đủ.” Vô Trần cảm khái nói.
Diệp Viễn cảm ngộ những linh dược cấp một Thần cấp quả thực có thể dùng từ làm càn để hình dung.
Từ lần tiến vào cảnh giới Vô Ngã kia, tốc độ cảm ngộ dược tính của hắn sau khi nhập môn quả thực có thể dùng cách diễn tả nghe rợn cả người để hình dung.
Dược tính của mỗi một chủng loại linh dược đều không giống nhau, nhưng cũng không phải nói là chúng hoàn toàn bất đồng.
Diệp Viễn luôn có thể dùng cách loại trừ suy diễn, suy một ra ba.
Sau đó, nhanh chóng hiểu rõ dược tính.
Về đạo trận pháp, tuy rằng Diệp Viễn tinh tiến kém hơn so với đan đạo nhưng cũng tiến bộ thần tốc.
Trận pháp luyện chế Nhất Tinh Thiên Văn Đan phức tạp hơn so với Tiểu Thần Nguyên Trận đâu chỉ nghìn lần vạn lần?
Thế nhưng, Diệp Viễn chỉ dùng thời gian hai mươi năm đã lĩnh ngộ được nó!
“Không phải tiền bối cũng đã nói rằng, ta là vì tiến vào cảnh giới Vô Ngã có điểm phù hợp với Thiên Đạo cho nên mới thông thuận như thế hay sao.” Diệp Viễn cười nói.
“Nói thì nói như thế, nhưng có thể đi vào cảnh giới Vô Ngã thì bản thân cũng đã thể hiện được thực lực cùng ngộ tính. Tiểu tử ngươi thật là làm cho ta quá ngoài ý muốn rồi.” Vô Trần nói.
“Ha ha, đa tạ tiền bối tán dương, ta vẫn là nên ăn viên đan dược này vào trước đã! thần hải bị tổn hại mười năm, trong cơ thể không có một tia nguyên lực nào, ta sắp chịu không nổi rồi.”
Diệp Viễn đã không thể chờ đợi được nữa, những năm này làm một tên “phế nhân”, thật khiến cho hắn biệt khuất cực kỳ.
Đan dược vào bụng, dược lực bàng bạc lập tức cọ rửa lấy khắp toàn thân của hắn.
Rất nhanh, Diệp Viễn lập tức cảm thấy thần hải của mình đang được chữa trị từng chút từng chút một.
Nhất Tinh Thiên Văn Đan, quả nhiên danh bất hư truyền!
Một trăm năm cố gắng gian khổ, cuối cùng giờ phút này cũng đã có hồi báo.
Tuy rằng Nhất Tinh Thiên Văn Đan chỉ là Thần Đan cấp một, nhưng độ khó luyện chế lại rất lớn.
Gần một trăm năm này, Diệp Viễn đã bỏ ra bao nhiêu cố gắng, chỉ có chính hắn cùng với Vô Trần biết rõ.
“Cái Nhất Tinh Thiên Văn Đan này quả nhiên thần kỳ, vậy mà có thể dẫn động Thiên Đạo để chữa trị thần hải!” Diệp Viễn ngạc nhiên nói.
Vô Trần nói: “Đó là đương nhiên! Bất luận là đan dược gì, một khi đạt tới Tuyệt phẩm thì đều được pháp tắc Thiên Đạo thừa nhận! Với thương thế của ngươi, cũng chỉ có luyện chế ra Nhất Tinh Thiên Văn Đan tuyệt phẩm mới không lưu tai hoạ ngầm.”
Diệp Viễn gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Hắn luyện chế ra Thiên Văn Đan thiên phẩm cũng không có chút ý nghĩa nào.
Tuy Nhất Tinh Thiên Văn Đan thiên phẩm cũng có thể chữa trị thần hải, nhưng đối với việc tu luyện sau này của hắn sẽ không cách nào bù đắp được sự ảnh hưởng.
Thế nhưng Nhất Tinh Thiên Văn Đan tuyệt phẩm thì lại khác.
Một lần luyện hóa này chính là mười ngày mười đêm!
Nhất Tinh Thiên Văn Đan giống như một người thợ sửa chữa, dốc lòng tạo hình lại thần hải cho Diệp Viễn.
Rốt cuộc, một tia linh khí tiến vào thân thể Diệp Viễn, sau khi luyện hóa thì hóa thành thần nguyên chảy xuôi vào thần hải!
Diệp Viễn cảm thấy, cảm giác khống chế được thần nguyên thật tốt!
...
“Lâu chủ, lần này Diệp Viễn bế quan chính là mười năm! Đan dược mà hắn lưu lại có sức hút quá lớn, đã sớm tiêu hao không còn. Hai năm qua, công trạng của chúng ta đang không ngừng trượt dưới mặt đất! Thời kỳ Vương gia sống khó khăn nhất cũng đã qua, hiện tại đang có xu thế lại ngẩng đầu một lần nữa rồi.”
Sau sự kiện mười năm trước của Lương Uyển Như, Vạn Bảo Lâu thật sự phong quang một hồi, đè ép ba đại thế gia xuống dưới.
Có thể nói là một phe siêu quần xuất chúng rồi.
Nhất là Thần Nguyên Đan và Giải Độc Đan mà Diệp Viễn lưu lại, bất luận là phẩm cấp gì đều được săn đón vô cùng.
Đan dược của Diệp Viễn có phẩm chất cao hơn các đan dược cùng cấp, hơn nữa còn là đan dược mà võ giả hay dùng, tự nhiên rất được hoan nghênh.
Số lượng đan dược hắn lưu lại không ít, nhưng vẫn không chịu nổi việc sinh ý tăng vọt của Vạn Bảo Lâu.
Càng về sau, đan dược hắn lưu lại thậm chí bị xào đến giá cả rất cao.
Dù vậy, cũng ngăn không được số lượng người mua tăng vọt.
Sẽ luôn có nhiều người như thế, chính là không thiếu tiền.
Rốt cuộc, đan dược Diệp Viễn lưu lại đã tiêu hao hết từ hai năm trước.
Khi đó lập tức trở thành bước ngoặt sinh ý của Vạn Bảo Lâu, công trạng bắt đầu trượt dốc.
Cuối cùng, ba nhà khác bắt lấy cái cơ hội này, cường thế phản công, một lần nữa chiếm cứ thị trường.
Diệp Viễn một mực không xuất quan, khiến cho Tô Lâm Phố cảm thấy lo lắng.
Nhưng Dương Duệ lại không hề gấp gáp, chỉ cười nói: “Lão Tô à, ánh mắt của ngươi quá nông cạn rồi! Bọn hắn muốn cắn trả thì cứ để cho bọn hắn cắn trả đi!”
Tô Lâm Phố cười khổ nói: “Lâu chủ, vì sao ngài lại không hề sốt ruột như vậy chứ? Với loại xu thế hiện tại, không được bao lâu nữa thì chúng ta sẽ trở lại cục diện như lúc trước rồi.”
Dương Duệ cười nói: “Vậy thì thế nào? Ngươi chớ quên, lúc trước Diệp Viễn làm thế nào để luyện chế ra Giải Độc Đan tuyệt phẩm! Khi đó, hắn chỉ dùng thời gian gần hai tháng! Hiện tại, hắn bế quan gần mười năm, ngươi ngẫm lại xem, một khi hắn xuất quan thì thực lực đan đạo sẽ đạt tới trình độ nào?”
Hai mắt Tô Lâm Phố sáng ngời, bây giờ mới phát hiện ra ánh mắt của mình thật sự quá thiển cận, chỉ thấy được lợi ích trước mắt.
Hắn đã quên, người mang lại loại chuyển biến này cho bọn hắn chính là Diệp Viễn!
Chỉ cần Diệp Viễn ở đây, Vạn Bảo Lâu tùy thời cũng có thể quật khởi một lần nữa!
Huống hồ, hắn bế quan một hơi đến mười năm, quỷ mới biết rõ thực lực đan đạo của hắn đã đạt đến trình độ nào.
Tô Lâm Phố nói: “Lâu chủ, ngươi nói xem... Diệp Viễn hắn có thể luyện chế ra Nhất Tinh Thiên Văn Đan hay không?”
Dương Duệ lắc đầu cười nói: “Ngươi là luyện dược sư, vấn đề này có lẽ ngươi biết rõ hơn so với ta chứ? Thời gian mười năm làm sao có thể luyện chế ra Nhất Tinh Thiên Văn Đan? Nhưng mà... chúng ta có thể đợi!”
Tô Lâm Phố cũng cảm thấy câu hỏi của mình hơi buồn cười, độ khó của Nhất Tinh Thiên Văn Đan có thể nói là cấp độ ma quỷ.
Ngay cả Đan Thần nhị tinh cũng có cực ít người có thể luyện chế ra được.
Thiên phú của Diệp Viễn cao là không sai, nhưng muốn đạt tới một bước này cũng không phải thời gian mười năm là có thể làm được.
“Lâu chủ, vậy Tô Lâm Phố xin cáo lui.”
Dứt lời, Tô Lâm Phố lui ra ngoài.
“Tô chưởng quỹ!”
Tô Lâm Phố đang muốn đi vào đại đường của Vạn Bảo Lâu thì lại bị một giọng nói gọi lại.
Hắn xoay người nhìn lại, không khỏi vui mừng quá đỗi: “Diệp Viễn, cuối cùng ngươi cũng đã xuất quan! Ngươi còn không xuất quan thì Vạn Bảo Lâu chúng ta sẽ phải đóng cửa rồi!”
Diệp Viễn bật cười nói: “Tô chưởng quỹ đùa hơi quá rồi, trước khi Diệp mỗ đến, lúc đó chẳng phải Vạn Bảo Lâu vẫn tốt hay sao? Thiếu đi Diệp mỗ chẳng lẽ Vạn Bảo Lâu không lay chuyển được?”
Tô Lâm Phố cười ha ha, bỗng nhiên sắc mặt đại biến, ấp úng nói: “Ngươi, ngươi, ngươi... thần hải của ngươi... đã chữa trị khỏi?”
Lúc này, trên người Diệp Viễn ẩn ẩn truyền ra chấn động lớn, cùng với trước khi bế quan tưởng chừng như là hai người khác nhau, liếc mắt là nhận ra ngay!
Thần hải của Diệp Viễn đã được chữa trị rồi!