Khóe miệng Hạ Hầu Vân hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười xấu xa, thản nhiên nói: "Vậy... Đến đây đi!"
Không biết vì sao trong lòng Cao Thuận chợt căng thẳng.
Hắn ta bị nụ cười xấu xa này dọa rồi.
Chết tiệt, ta và hắn chỉ kém nhau có một cảnh giới nhỏ thôi, hơn nữa thực lực của ta cũng thuộc hàng xuất chúng trong Thần Quân tầng năm, chẳng lẽ còn không có cả dũng khí ra tay sao?
Không được! Nếu đã đến rồi sao có thể không chiến mà đi về được?
Cùng lắm thì nhận thua thôi.
Cao Thuận vung trường kiếm lên, thân người mạnh mẽ lao ra.
"Nghệ Thần Thiên Lôi Kiếm!"
Bóng người Cao Thuận mơ hồ vô định, tốc độ cực nhanh.
Lôi điện quanh thân chớp lóe, khí thế vô cùng hung hăng.
"Kiếm đạo pháp tắc dung hợp với lôi hệ pháp tắc, Cao Thuận quả là mạnh mẽ."
"Xem ra hắn cũng không dám coi thường khi đối mặt với Hạ Hầu Vân, vừa ra tay đã dùng đại chiêu."
"Xem ra thực lực của Cao Thuận cũng không kém gì Tống Thiên Cường, cho dù không thắng được Hạ Hầu Vân cũng vẫn có sức đấu một trận."
...
Thấy được thực lực của Cao Thuận, mọi người đều tỏ vẻ khiếp sợ.
Khi trước không một ai có thể ép Cao Thuận lấy ra thực lực.
Hiển nhiên, hắn trong Thần Quân tầng năm cũng là một sự tồn tại cực kỳ lợi hại.
Lúc này, Cao Thuận đã tới cách trước mặt Hạ Hầu Vân một trăm trượng, ngang tàn đâm ra một kiếm.
Kiếm khí mang theo điện, uy thế làm cho người ta sợ hãi, hướng thẳng về phía Hạ Hầu Vân.
Khóe miệng Hạ Hầu Vân lộ ra một nụ cười khinh bỉ, lúc này hắn ta mới từ từ hạ người xuống thành một thế trung bình tấn, bày ra một tư thế ra đòn, trông có vẻ rất vụng về.
"Hắn đang làm gì thế? Không nghiêm túc tí nào."
"Hạ Hầu Vân này cũng quá coi thường Cao Thuận rồi đó."
"Một quyền này có thể đánh chết người không?"
...
Loại chiêu thức này của Hạ Hầu Vân đến người phàm cũng có thể được dùng được, vả lại quanh người hắn ta không có sự dao động nào của sức mạnh của thần nguyên và thế giới.
Nhìn qua có vẻ giống người phàm đánh nhau.
Giờ phút này, mọi người không khỏi nghi ngờ Hạ Hầu Vân.
Chẳng lẽ tên này chỉ là thùng rỗng kêu to?
Trước đó mọi người bỏ cuộc không phải đều bị sập bẫy sao?
Nhưng dưới lôi đài, ánh mắt Diệp Viễn đông lại, nháy mắt có cảm giác ngột ngạt.
"Tên kia rất mạnh, Cao Thuận nguy rồi!" Diệp Viễn kinh hãi.
Mọi người thấp thỏm không được bao lâu, bởi vì lúc này Hạ Hầu Vân đã xuất chiêu rồi.
Một quyền đánh ra, tất cả mọi người đều biến sắc.
Một cỗ lực lượng kinh khủng khiến người ta khiếp sợ tuôn ra từ nắm đấm của Hạ Hầu Vân.
Mọi người phía dưới đều như bị bóp cổ vậy, sắc mặt nháy mắt trắng bệch.
Rầm!
Một tiếng vang lên, công kích của Cao Thuận nháy mắt bị đánh tan.
Nhưng mà tốc độ một quyền này của Hạ Hầu Vân vẫn không giảm, bay thẳng về phía Cao Thuận.
Đồng tử của Cao Thuận chợt co lại, muốn chạy trốn nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
"A!"
Cao Thuận hét lên một tiếng, trực tiếp bị đánh thành tro.
Hạ Hầu Vân thu quyền đứng lại, khinh thường nói: "Quá yếu, một quyền cũng không đỡ nổi."
Không ít người dưới lôi đài ngây ra như phỗng, ngây ngốc nhìn cảnh tượng này, hồi lâu sau vẫn chưa phục hồi tinh thần.
Người phân xử cũng hơi biến sắc, tuyên bố: "Hạ Hầu Vân thắng! Cao Thuận thất bại!"
"Thật... thật là mạnh. Đây... Đây là pháp tắc hủy diệt sao?"
"Pháp tắc hủy diệt, được cho là pháp tắc có sức công kích mạnh nhất. Nhưng thế này thì mạnh quá rồi nhỉ?"
"Cao Thuận thậm chí còn không có cơ hội nhận thua nữa!"
...
Các tuyển thủ đều tái mặt, bọn họ đều bị một quyền này của Hạ Hầu Vân dọa cho choáng váng.
Thậm chí có người còn run lên.
Lực tác động mà một quyền này gây ra cho bọn họ quá mạnh.
Nếu Cao Thuận chỉ là hạng vô danh, coi như chết thì chết thôi.
Nhưng Cao Thuận lại là một sự tồn tại cực kỳ mạnh mẽ trong Thần Quân tầng năm.
Có thể nói, trừ Hạ Hầu Vân ra, hắn cũng là một trong ba người đứng đầu.
Nhưng vẫn không thay đổi được gì.
Một quyền toi mạng.
Trên khán đài, Giản Bình hưng phấn muốn kêu lên.
Hắn ta hoàn toàn không ngờ thực lực của Hạ Hầu Vân lại mạnh vậy.
Nhưng sắc mặt của hắn ta lại đột nhiên thay đổi, nghiến răng nói: "Tiểu tử này quá kiêu ngạo! Diệp Viễn thấy thực lực của hắn mạnh như vậy sao có thể cứng đối cứng với hắn nữa?"
Điều Giản Bình lo lắng là nếu Diệp Viễn trực tiếp nhận thua thì kế hoạch của hắn ta sẽ đổ sông đổ bể hết.
Hạ Hầu Vân đi xuống lôi đài, lập tức đi về phía Diệp Viễn, cười nhạt nói: "Bây giờ có còn muốn khiêu chiến ta nữa không?"
Diệp Viễn không trả lời, hỏi ngược lại: "Ngươi muốn giết ta?"
Hạ Hầu Vân hơi sửng sốt, bật cười nói: "Thú vị đấy. Xem ra ngươi sợ rồi."
Diệp Viễn thản nhiên nói: "Là Giản Bình đúng không?"
Ánh mắt Hạ Hầu Vân đông lại, hơi giật mình.
Sao tên này lại biết được?
Diệp Viễn nhìn hắn ta, bỗng nhiên nhếch miệng cười nói: "Vốn là ta muốn đấu với ngươi một trận, nhưng... ta đổi ý rồi."
Hạ Hầu Vân nói: "Ồ? Xem ra ngươi định trực tiếp nhận thua à?"
Diệp Viễn lắc đầu, nói: "Kẻ giết người sớm muộn gì rồi cũng bị giết. Ngươi chuẩn bị sẵn sàng đi!"
Hạ Hầu Vân nghe vậy, chợt nở nụ cười: "Ha ha, ngươi đang đùa ta đấy hả? Ngươi cho là ngươi đánh bại tên vô dụng Tống Thiên Cường là có tư cách hô hào với ta sao? Ngươi sẽ không bao giờ biết chênh lệch giữa ngươi và ta lớn thế nào."
Diệp Viễn liếc hắn ta một cái, thản nhiên nói: "Ngươi coi trọng mình quá rồi."
Hạ Hầu Vân cười nói: "Tiểu tử, miệng ngươi cứng lắm! Ta rất muốn nhìn xem ngươi lấy cái gì tới giết ta. Ngày mốt, ta hy vọng ngươi đừng có chạy mất."
Diệp Viễn thản nhiên nói: "Yên tâm đi, đến ông trời cũng không thể khiến ta chạy trốn."
Hai người ngươi một câu ta một câu khiến tất cả mọi người sững sờ.
Diệp Viễn dám tuyên bố muốn giết chết Hạ Hầu Vân!
"Tiểu tử này điên rồi à? Chẳng lẽ hắn không thấy một quyền vừa rồi kia của Hạ Hầu Vân sao?"
"Thực lực của hắn rất mạnh, nhưng cũng chỉ là cao hơn một chút so với Tống Thiên Cường thôi mà?"
"Thật can đảm! Hạ Hầu Vân một quyền đánh chết Cao Thuận, hắn còn dám khiêu khích."
"Chậc chậc, xem ra ngày mốt lại có một thiên tài phải ngã xuống."
...
Đối với hành vi không biết trời cao đất dày của Diệp Viễn, tất nhiên sẽ khiến mọi người chê cười.
Một trận giữa Diệp Viễn và Tống Thiên Cường hiển nhiên đã đạt đến cực hạn rồi.
Mà thực lực của Hạ Hầu Vân hiển nhiên cao hơn rất nhiều so với cực hạn của Diệp Viễn.
Người có thể khiêu chiến Hạ Hầu Vân cũng chỉ có Khương Nam của lôi đài số hai thôi nhỉ?
Quy tắc cũ, đấu ba trận thì ngừng, thời gian nghỉ ngơi và hồi phục là một ngày.
Bên kia, Ninh Thiên Bình cũng đã trải qua sáu vòng đấu, hiện là người có khả năng đoạt quán quân nhất.
Thi đấu xong, Giản Bình tìm Hạ Hầu Vân trước tiên, giọng oán trách: "Ngươi xúc động quá rồi. Cứ như vậy, chắc chắn sau này Diệp Viễn sẽ trốn tránh."
Hạ Hầu Vân cười nói: "Giản Bình huynh, hắn đã biết rồi."
Sắc mặt Giản Bình thay đổi, hỏi: "Hắn... Hắn biết cái gì rồi?"
"Cái gì cũng biết rồi. Tiểu tử này cũng thú vị lắm. Ta chưa từng lộ ra sát ý trước mặt hắn, hắn đã nhận ra rồi. Hơn nữa... hắn còn đoán được là ngươi thao túng sau lưng ta." Hạ Hầu Vân thản nhiên nói.
Đồng tử Giản Bình co lại, không tin nói: "Đùa... đùa sao?"
Hạ Hầu Vân thản nhiên nói: "Yên tâm đi Giản Bình huynh, chẳng những hắn không có ý trốn tránh, ngược lại tuyên bố nói muốn giết ta. Ha ha, bản thiếu gia... rất chờ mong đó."