Không ngờ, chiến lực của Diệp Viễn lại mạnh tới vậy!
Nhờ Ngọc Thư dẫn đường, Diệp Viễn cùng một nhóm người đã nhanh chóng đi tới rừng Lôi Nguyên Quả.
Từ xa, Diệp Viễn đã cảm nhận được lôi điện lực toả ra từ cánh rừng đó.
Bên ngoài cánh rừng, đã thấy tộc Ám Ảnh Lôi Điện Xà và tộc Ngọc Diện Tiên Hồ đang đứng đối diện nhau.
“Ngọc Hinh đã bị thiếu chủ Lang Nha đánh trọng thương, Ngọc Lãnh ngươi chính là người mạnh nhất của tộc các ngươi. Vừa rồi có một tiểu nha đầu lén lút bỏ chạy, lẽ nào là về gọi cứu viện lợi hại nào tới sao? Chẳng nhẽ, ả ta lại gọi cả cái đồ cổ lỗ sĩ Ngọc Hoan đó ra sao? Ha ha.” Một người trẻ tuổi mặt đồ đen lạnh lùng cười nói.
“Ám Băng, ngươi dám ngông cuồng vậy sao? Ta nói cho ngươi biết, thiếu chủ đã được cao nhân điều trị khỏi vết thương, bây giờ cũng đã khôi phục lại thực lực!” Ngọc Lãnh vừa ghì chặt vết thương vừa nói.
“Ha ha ha…, thiếu chủ Lang Nha đã ra tay, mà nha đầu Ngọc Hĩnh đó còn sống cũng đã không tệ rồi! Đừng nói Ngọc Hĩnh trọng thương, mà cho dù nàng ta có không bị gì, tới đây cũng chỉ là bại tướng dưới tay ta mà thôi!” Ám Băng kiêu ngạo nói.
“Vậy sao?” Khí thế của Ngọc Hinh lập tức thay đổi, đứng chắn trước mặt Ngọc Lãnh.
“Thiếu chủ!”
Ngọc Lãnh và nhóm người của hồ tộc vui mừng khôn siết khi nhìn thấy Ngọc Hình.
Ngọc Hĩnh quay sang mỉm cười với Ngọc Lãnh rồi nói: “Ngọc Lãnh, vất vả rồi, phần còn lại để ta lo.”
Trên người Ngọc Lãnh lúc này đã chằng chịt vết thương, trông vô cùng thê thảm.
Thế nhưng lúc này dường như Ngọc Lãnh đã quên hết những vết thương trên người mình, kinh ngạc nói: “Thiếu… thiếu chủ, người đột phá cảnh giới rồi sao!”
Ngọc Hĩnh cười nói: “Cũng may nhờ có đan dược của Diệp công tử!”
Nói rồi, Ngọc Hinh quay người lại, gương mặt lạnh như băng nói: “Ám Băng, vừa rồi không phải ngươi nói, ta có tới cũng chỉ là bại tướng dưới tay ngươi sao? Bây giờ ta cũng đã tới rồi, vậy ngươi đánh bại ta thử xem!”
Ám Băng là cường giả đứng thứ hai trong tộc Ám Ảnh Lôi Điện Xà, vốn dĩ hắn cũng ngang ngửa với Ngọc Hĩnh. Nếu thực chiến, Ngọc Hĩnh không phải là đối thủ của hắn.
Chỉ có điều hắn không ngờ rằng, Ngọc Hĩnh đã đột phá cảnh giới, đạt tới cấp năm sơ kỳ đỉnh phong!
Nhưng lời của hắn vừa nói ra, lúc này làm sao có thể rút lại được, chỉ đành cứng đầu cứng cổ nói: “Hừ! Hồ tộc cỏn con các ngươi cũng dám lên mặt kênh kiệu với tộc Ám Ảnh Lôi Điện Xà bọn ta! Đúng là ta nói vậy đấy, ngươi lại có thể làm gì được ta sao?”
“Nếu như ngươi đã nói như vậy, ta sẽ bắt ngươi phải nuốt lại lời vừa rồi!”
Dù sao Ngọc Hĩnh cũng là thiếu chủ của một tộc, cho nên luôn có một mặt cứng rắn mạnh mẽ.
Lúc này nàng tức giận lên, cũng là nữ kiệt không thua kém ai.
Vừa nói, Ngọc Hĩnh vừa tung một chưởng về phía Ám Băng. Đương nhiên Ám Băng cũng không chịu bó tay chờ chết, liền bật dậy chiếu đấu với Ngọc Hĩnh.
Khoảng cách giữa cảnh giới của yêu tộc không quá cách biệt, tuy Ngọc Hĩnh đã đột phá cảnh giới, nhưng không thể nào nhanh chóng đánh bại được Ám Băng.
Mồ hôi lạnh trên trán Ngọc Lãnh cứ thế chảy xuống, vừa rồi nàng đã cố cầm cự, nhưng khi thấy Ngọc Hĩnh tới, thì nàng không thể gắng gượng được thêm nữa.
Đúng lúc này, một viên đan dược được đưa tới trước mặt nàng.
Ngọc Lãnh ngẩng đầu thì nhìn thấy Diệp Viễn.
“Ăn đi, vết thương của ngươi sẽ khỏi lại ngay.” Diệp Viễn cười nói.
Ngọc Lãnh vẫn đang hoài nghi, Diệp Viễn liền nói: “Ngươi có không ít vết thương ở nơi không nhìn thấy, sớm đã không thế tiếp tục chiến đấu được nữa rồi. Vừa rồi ngươi vẫn cố gắng cầm cự, càng khiến vết thương nặng thêm. Nếu còn không chữa trị, sẽ ảnh hưởng tới việc tu luyện sau này đấy.”
Sau khi ăn đan dược, bằng mắt thường cũng có thể thấy vết thương của Ngọc Lãnh đang dần chuyến biến tốt.
Ngọc Lãnh kinh ngạc, bất giác nhìn về phía Diệp Viễn.
“Ha ha, không cần phải nghi ngờ, đan dược này cũng là đan dược mà thiếu chủ các ngươi đã dùng, mấy ngày qua ta rảnh nên đã luyện chế thêm vài viên.” Diệp Viễn cười nói.