Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng mà Diệp Viễn lại chỉ kinh ngạc trong phút chốc, rất nhanh đã phục hồi lại trạng thái bình thường rồi.

“Dung Hi Nguyệt khiến Ngô Thiên đối phó với Thiên Ưng, suýt chút nữa đã gây ra đại họa.” Bộ dạng Dung Hi Nguyệt ủy khuất, trông thật sự rất đáng thương.

Trong lòng Diệp Viễn cũng thầm kinh ngạc, kỹ thuật quyến rũ của nữ nhân này quả thật là lợi hại.

Nếu như không phải có trấn hồn châu, cho dù hắn muốn phục hồi trấn tĩnh cũng không nào thể nhanh như vậy được.

Loại quỷ mị này cực kỳ tinh vi, Diệp Viễn nhìn Dung Hi Nguyệt căn bản không thể tìm ra một chút dấu vết nào của quỷ mị.

Không có bộ dáng lả lơi đưa tình, cũng không làm bộ lẳng lơ, nàng ta chỉ là đứng ở đó cũng cho hắn một loại cảm giác tiên khí phiêu dật, giống như nàng tiên không vướng chút bụi trần.

Nếu không, Ninh Thiên Bình và Diệp Viễn đều là người từng trải, trong lòng bọn họ sớm đã không giống như thường, cũng không dễ dàng trúng chiêu như vậy.

Nhìn thấy Dung Hi Nguyệt, Diệp Viễn rất nhanh đã hiểu rốt cuộc chuyện của Ngô Thiên là thế nào.

“Suýt nữa gây nên đại họa? Dung Hi Nguyệt, ngươi đừng nói với ta, chuyện của Giang Ngọc Đường không liên quan gì đến ngươi!” Diệp Viễn cười lạnh, ánh mắt dần trở nên sắc bén.

Dung Hi Nguyệt không biến sắc hoài nghi nói: “Hi Nguyệt không hiểu.”

Diệp Viễn thản nhiên nói: “Chẳng lẽ ngươi cho rằng mình dung mạo như thiên tiên thì ta sẽ không làm khó ngươi? Quỷ mị của ngươi quả thật rất cao siêu, nhưng để đối phó với ta, ngươi vẫn chưa đủ tư cách!”

Keng!

Lời Diệp Viễn vừa dứt, Lăng Xương Kiếm đột nhiên xuất khỏi vỏ, mục tiêu chính là Dung Hi Nguyệt.

Ninh Thiên Bình vẫn chưa hoàn hồn lại liền hô lớn: “Đại nhân, ngài định làm gì?”

Sắc mặt Dung Hi Nguyệt đột nhiên thay đổi, nàng muốn tránh thanh kiếm này, nhưng thấy mình căn bản không còn nơi nào để trốn.

Thanh kiếm này quá sắc bén!

Thiên phú của Dung Hi Nguyệt cực cao, nhưng nàng chẳng qua cũng chỉ là Thiên Thần tầng bảy, vốn dĩ không phải là đối thủ của Diệp Viễn.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, thanh kiếm của Diệp Viễn đã kề trên cổ nàng.

“Đại nhân, đừng mà!” Ninh Thiên Bình hô lớn.

Rõ ràng hắn đã bị đắm chìm trong sắc đẹp này rồi.

Sau đó một cỗ năng lượng thần bí tiến vào tâm trí của hắn ta.

Cả người Ninh Thiên Bình chấn động, ánh mắt cuối cùng cũng phục hồi lại trấn tĩnh.

“Đây… vừa nãy ta làm sao vậy?”

Nhìn thấy cảnh này, đồng tử Dung Hi Nguyệt khẽ rút lại, cuối cùng nàng cũng gặp phải cao thủ rồi.

Khả năng thần hồn của Diệp Viễn quả thật đáng sợ.

Cảm nhận được hàn khí của mũi kiếm tỏa ra, Dung Hi Nguyệt cảm thấy tử thần như đang vẫy gọi nàng.

“Đám Lăng Hoa Các mấy người ở sau lưng xúi giục cái gì ta không quan tâm, nhưng các ngươi không nên khiêu khích ta. Nếu đã chọc đến ta thì phải ý thức được các ngươi sẽ bị lật đổ!” Diệp Viễn lạnh lùng nói.

Sắc mặt Dung Hi Nguyệt tái nhợt, trong lòng không chút may mắn nào khẩn trương nói: “Tuần tra sử đại nhân thứ tội, Hi Nguyệt…Hi Nguyệt chỉ là muốn lợi dụng Dư Kình Tùng và Phủ Thành Chủ từng bước xâm chiếm địa bàn của Học Viện Khổng Minh, nhưng không nghĩ đến hắn ta lại làm ra chuyện không bằng cầm thú.”

Diệp Viễn nhìn nàng ta lạnh lùng nói: “Nếu như là ngươi ở phía sau lưng điều khiển, thì hiện tại ngươi đã sớm chết rồi!”

Dư Kình Tùng thèm muốn Dung Hi Nguyệt, đây là điều có thể khẳng định được.

Nhưng Diệp Viễn có thể nhìn ta, Dư Kình Tùng không trúng quỷ mị của Dung Hi Huyệt, hoặc có thể nói là hắn ta không bị Dung Hi Nguyệt khống chế.

Tam đại thế lực tranh chấp, Giang Ngọc Đường bị hãm hại, trong lòng Diệp Viễn khó chịu, nhưng thật ra hắn cũng hiểu được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK