Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ha... ha ha ha, nực cười! Thực sự là nực cười!”

Đằng xa, tiếng cười chế giễu thảm thương của Vương Dục Tường truyền đến.

Đến thời điểm này rồi, những người khác làm sao có khả năng không nhận ra được rằng đã bị Diệp Viễn đùa bỡn?

Từ lúc vừa mới bắt đầu, Diệp Viễn đã không có ý định giao quyền tiêu thụ của Dưỡng Nguyên Đan cho bọn họ, mục đích chỉ là vì để bọn họ đấu tranh nội bộ mà thôi!

Một đám người bọn họ người uổng công làm kẻ tiểu nhân, nhưng không ngờ lại để Diệp Viễn ở một bên thưởng thức trò hay.

Sắc mặt Vương Túc âm trầm nói: “Diệp Viễn, ngươi dám nói mà không giữ lời, đùa bỡn bọn ta sao?”

Diệp Viễn cười nhạt nói: "Thành tín chỉ dùng để đối xử với quân tử. Một đám các ngươi đều là tiểu nhân thì có cái thành tín gì để đàm luận? Ngày hôm nay giao quyền tiêu thụ cho các ngươi, ngày khác các ngươi sẽ đến chiếm đoạt Vạn Bảo Lâu. Nhưng mà màn kịch vừa nãy cũng thật sự rất đặc sắc, giúp cho Diệp mỗ có thể nhìn rõ tường tận bộ mặt thật của đám người các ngươi, khà khà.”

Lời nói của Diệp Viễn cũng giống như một bộ y phục mới của Hoàng đế, loại bỏ hết thảy lớp ngụy trang của bọn họ không chút lưu tình nào.

Màn biểu diễn trước đó của bọn họ thật sự giống như một thằng hề.

"Tốt! Rất tốt! Tiểu tử, ngươi như vậy là dùng tính mạng để gây hấn với bổn thành chủ! Nếu ngươi làm như vậy rồi thì hẳn là đã có giác ngộ phải không?” Mặt Trần Vĩnh Niên trầm như mặt sông.

Bỗng nhiên Dương Duệ đứng lên chặn phía trước Diệp Viễn.

“Các ngươi muốn làm gì? Trần Vĩnh Niên, ta cảnh cáo ngươi, Diệp Viễn chính là khách khanh luyện dược sư của Vạn Bảo Lâu, ngươi dám động hắn chính là cản trở Vạn Bảo Lâu ta!” Dương Duệ trầm giọng nói.

Hắn cũng không nghĩ tới Diệp Viễn sẽ to gan đến vậy, cùng đối phương chơi một ván này.

Hiện tại sảng khoái thì sảng khoái, nhưng lại khơi gợi lên sự phẫn nộ của mọi người.

Những người này không có một ai là người hiền lành, bọn họ sẽ không dễ dàng buông tha cho Diệp Viễn.

Trần Vĩnh Niên nghe vậy thì cười lạnh nói: “Dương Duệ, ngươi đang hù dọa ta đấy à? Nơi này không phải là địa bàn của Vạn Bảo Thiên Đế, ngươi xé tấm da hổ này cũng vô dụng! Chỉ cần bổn thành chủ không giết ngươi thì ta không tin Vạn Bảo Lâu có thể làm gì được ta!”

Dương Duệ biến sắc, nói: “Nếu là trước đây ngươi giết hắn thì tất nhiên là không có gì. Thế nhưng hiện tại hắn đã giao phương pháp luyện chế Dưỡng Nguyên Đan cho Vạn Bảo Lâu, ngươi cho rằng ở trên còn có thể ngồi yên không để ý đến hay sao?”

Dương Duệ khiến cho bọn người Trần Vĩnh Niên giật nảy cả mình.

Bọn họ cho rằng hiện tại Vạn Bảo Lâu chỉ là đang dựa hơi Diệp Viễn, phương pháp luyện chế Dưỡng Nguyên Đan vẫn còn ở trên tay Diệp Viễn.

Nhưng mà bọn họ ngàn vạn lần cũng không nghĩ tới Diệp Viễn đã giao phương pháp luyện đan ra rồi!

Nếu như vậy thật thì chuyện có chút vướng tay vướng chân.

Tuy rằng nơi này không phải địa bàn của Vạn Bảo Thiên Đế, thế nhưng nếu là năng lượng của Vạn Bảo Lâu thì tuyệt đối sẽ không thể lơ là.

Bằng không, Trần Vĩnh Niên cũng sẽ không kiêng kỵ đến mức không dám giết Dương Duệ như vậy.

“Trần huynh, ngày hôm nay giết được tiểu tử này thì giết, không thể giết cũng phải giết! Chuyện đã nháo đến mức độ như vậy rồi, nếu để cho hắn nghênh ngang đi ra khỏi Phủ Thành Chủ thì ba nhà bọn ta cùng Phủ Thành Chủ làm sao còn mặt mũi mà tiếp tục sống tại Côi Sơn Thành này? Nếu hắn không muốn giao ra Dưỡng Nguyên Đan, vậy thì sẽ có kết cục lưỡng bại câu thương, ai cũng đừng nghĩ dễ dàng cho qua!” Ngay lúc này, Vương Túc trầm giọng nói.

Trần Vĩnh Niên suy nghĩ một chút, cảm thấy Vương Túc nói rất có lý.

Hôm nay, thể diện của người thành chủ như hắn coi như đã mất hết sạch, nếu như không giết Diệp Viễn thì sau này hắn làm sao có thể thống lĩnh Côi Sơn Thành?

Hắn gật gật đầu nói: “Ngươi nói không sai! Coi như thật sự giết hắn rồi thì cũng không tới phiên Vạn Bảo Lâu đến trừng phạt bổn Thành chủ! Hừ, Diệp Viễn, ngày hôm nay ngươi nhất định phải chết!”

Không riêng gì Trần Vĩnh Niên, trong lúc vô tình lão gia tử hai nhà Lục, Lâm cũng vây hai người Diệp Viễn vào giữa.

Một ván này của Diệp Viễn đã đắc tội tất cả mọi người.

Vương Túc cười lạnh nói: “Tiểu tử, ngươi cho rằng giao ra phương pháp luyện đan thì sẽ vạn sự thuận lợi? Nơi này là Côi Sơn Thành, là địa bàn của Trần huynh, ngươi... không lật được trời!”

Diệp Viễn cười nhạt nói: “Các ngươi quá đề cao bản thân rồi! Không cần phải cảm thấy các ngươi nắm giữ được cái gì, các ngươi... cái gì cũng không nắm giữ được”

Dứt lời, Diệp Viễn xoay người đi về phía cửa lớn.

“Hừ! Đồ điếc không sợ súng!”

Trần Vĩnh Niên hừ lạnh một tiếng, thân hình đột nhiên bạo phát, lướt nhanh về phía Diệp Viễn.

Thời điểm giết chết Vương Lăng Ba, tổn thương Vương Dục Tường, Trần Vĩnh Niên cũng không hề diễn thật, thế nhưng hiện tại hắn đã thật sự nổi giận đối với Diệp Viễn!

Lần này ra tay, chính là một đòn sấm sét!

Dương Duệ lộ ra vẻ mặt hoảng hốt, cảm giác như có một ngọn núi lớn đang nghiền ép lên mình.

Gần như cũng trong lúc đó, lại có thêm một luồng khí thế mạnh mẽ phóng lên trời, đánh giết về phía Diệp Viễn.

Vương Dục Tường!

“Tiểu tử, ngày hôm nay không giết ngươi, ta thề không làm người!” Vương Dục Tường gầm hét lên.

Hai đại cao thủ cùng nhau liên thủ lại vây công, cho dù Dương Duệ có ba đầu sáu tay cũng chặn không nổi.

Thời điểm hắn muốn liều mạng đánh một đòn thì lại có một luồng khí tức lạnh lẽo đột ngột xuất hiện trong đại sảnh.

Bên cạnh Diệp Viễn, không biết từ lúc nào đã có thêm một bóng người.

Bóng người này vừa xuất hiện, lập tức khiến cho người ta có một loại cảm giác như rơi vào hầm băng.

Bóng người này không phải Quy Vân thì là ai?

Chỉ thấy tay áo lớn của hắn phất một cái, một đạo kình phong lạnh thấu xương thổi về phía Vương Dục Tường.

Tiếp theo sau đó, hắn điểm ra một chỉ đón nhận một chưởng này của Trần Vĩnh Niên!

Tất cả những điều này chỉ phát sinh trong chớp mắt, tất cả mọi người đều không kịp phản ứng.

Vốn Vương Dục Tường đã bị thương nặng, đòn này hoàn toàn là cố dồn nén một hơi để đánh ra.

Một cái phất tay này của Quy Vân làm cho toàn thân Vương Dục Tường giống như trúng lôi điện, thân hình im bặt đi, trong một khoảng thời gian ngắn không cách nào nhúc nhích được.

Đạo kình phong này làm huyết dịch cả người hắn đều đông lại.

Tiếp tục nhìn một lúc, khí tức của hắn hoàn toàn không còn nữa.

Mà Trần Vĩnh Niên bên này thì lại cùng Quy Vân cứng đối cứng!

“Ầm!”

Một tiếng nổ mạnh vang lên, kình khí phân tán, thân hình Trần Vĩnh Niên chợt thối lui, còn nhanh hơn so với thời điểm hắn tiến đến!

Mãi cho đến khi thân thể của hắn đập vào một trụ đá mới miễn cưỡng đứng lại.

Sắc mặt Trần Vĩnh Niên khó coi tới cực điểm, hắn có cảm giác toàn thân mình đều căng cứng, căn bản không cách nào nhúc nhích được.

Lần này cả kinh không phải là nhỏ, hắn vội vã vận chuyển thần nguyên mới loại bỏ được cảm giác đông cứng này.

"Ác linh nhị tinh!”

Ánh mắt Trần Vĩnh Niên ngưng lại, nhìn về phía Quy Vân tràn ngập vẻ kiêng dè.

Một thoáng vừa nãy đã lập tức phân ra cao thấp!

Rất hiển nhiên, hắn không phải là đối thủ của Quy Vân!

Những năm này, dưới sự chỉ điểm của Vô Trần, thực lực của Quy Vân tăng nhanh như gió.

Hắn đã hoàn toàn nắm giữ được hai phù đầu tiên của Quỷ Đạo Bách Phù, tuy rằng vẫn chưa đột phá cảnh giới, thế nhưng thực lực đã hoàn toàn khác biệt.

Trần Vĩnh Niên ở trước mặt hắn, căn bản là không đáng nhắc tới.

Quy Vân vừa ra tay cũng tương tự là một người chết một người bị thương, hoàn toàn đè ép tất cả mọi người.

Thì ra, đây mới là lá bài tẩy của Diệp Viễn!

Thực lực của con Ác linh này khiến cho tất cả bọn họ đều sợ hãi một phen.

“Chủ nhân, có cần phải giết bọn họ không?” Quy Vân cúi đầu cung kính trưng cầu ý kiến của Diệp Viễn.

Câu này vừa được hỏi xong, tất cả mọi người đều cảm thấy lạnh sống lưng.

Bọn họ không hề nghi ngờ chút nào, Quy Vân thật sự có thực lực này.

Náo loạn nửa ngày, nhóm người bọn họ cũng chẳng khác gì mấy thằng hề.

Từ lúc vừa mới bắt đầu, Diệp Viễn căn bản đã không hề để bọn họ ở trong mắt.

Chỗ dựa của Diệp Viễn từ trước đến nay đều không phải là Dưỡng Nguyên Đan gì, mà chính là con Ác linh nhị tinh trung kỳ này!

Ánh mắt Diệp Viễn quét qua mọi người một lượt, cuối cùng dừng trên người Trần Vĩnh Niên, cười nhạt nói: “Thành chủ đại nhân, tiệc rượu hôm nay không tồi, món ăn ngon không nói, còn có cả một màn kịch hay. Hiện tại Diệp mỗ muốn rời khỏi đây, không biết ngươi còn có ý kiến gì hay không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK