Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ninh Trí Viễn trợn cả mắt lên!

Đây thật sự là Trịnh Khởi trọng thương đến ngã gục kia sao?

Trịnh Khởi cắm ở bên trên ngưỡng cửa Thần Quân tầng chín này không biết đã bao nhiêu năm.

Phải biết là, ý nghĩa của nửa bậc Thiên Thần này có thể hoàn toàn khác với Thần Quân tầng chín.

Nửa bậc Thiên Thần, có nghĩa là lúc nào cũng có cơ hội bước vào Thiên Thần Cảnh chân chính.

Tuy nói tỷ lệ này cũng không lớn, nhưng mà, vạn nhất ngày nào đó thông suốt thì sao?

Phần lớn cường giả Thiên Thần Cảnh của hoàng thành Thiên Thần Ưng, đều là mơ mơ hồ hồ như thế mà đột phá.

Chân chính dựa vào thiên phú của mình mà đột phá là của quý hiếm có.

Từ Thần Quân tầng chín đột phá đến Thiên Thần Cảnh không phải là không thể, nhưng mà, quá ít, quá ít!

Ít đến không đáng kể!

Tuyệt đại đa số võ giả, đều là từ ngưỡng của nửa bậc Thiên Thần này mà bước qua.

Một viên đan dược của Diệp Viễn, khiến hắn đột phá bình cảnh mấy vạn năm nay không thể nào đột phá được?

Loại thủ đoạn này, không khỏi quá không thể tưởng tượng nổi đi!

Nhìn tinh thần sáng láng của Trịnh Khởi, Diệp Viễn cũng cao hứng nói: “Ha ha, Trịnh huynh hăng hái kia, cuối cùng cũng trở về rồi!”

Trịnh Khởi cười to nói: “Cái này còn không phải là ngươi ban tặng sao! Ta thật sự không ngờ được, đan dược của ngươi lại có thể có hiệu quả thần diệu như thế! Những tên chó má vong ân phụ nghĩa kia, lần này đoán chừng phải hối hận phát điên rồi? Theo ta nói, về sau một tên cũng không quan tâm! Ai muốn cầu đan, cầm Thần Nguyên Thạch đến mua, một viên đan dược giá ba mươi tỷ, thiếu một góc cũng không được! Ấy... Ninh Trí Viễn, ngươi cũng ở đây!”

Vẻ mặt hưng phấn vừa rồi của Trịnh Khởi, trong mắt chỉ thấy Diệp Viễn, bây giờ đột nhiên phát hiện Ninh Trí Viễn đang ở một bên lúng túng, không khỏi có chút bất ngờ.

Vẻ mặt Ninh Trí Viễn lúng túng, có điều vẫn là cười theo nói: “Chúc mừng thân thể Trịnh huynh khôi phục, thực lực tiến thêm một bước!”

Mắt Trịnh Khởi trừng một cái, cười mà như không cười nói: “Ninh Trí Viễn, lỗ mũi của ngươi cũng đủ nhạy đó! Chân trước Diệp Viễn vừa trở về, chân sau ngươi đã tìm qua đây! Trước đây, chuyện Ninh gia các ngươi làm đúng là đến nơi đến chốn đó!”

Ninh Trí Viễn đã sớm chuẩn bị bất cứ giá nào cũng vứt tấm mặt mo này đi, thở dài nói: “Đúng vậy, Ninh mỗ có mắt không tròng, trước đây không nên ở trên đại hội trưởng lão bỏ đá xuống giếng! Lần này, Ninh mỗ tới là chân thành xin lỗi với Diệp trưởng lão!”

Trịnh Khởi cười lạnh nói: “Dệt hoa trên gấm ai mà không biết? Thiên hạ này, thật sự có chuyện tốt như vậy sao? Ngươi cảm thấy, bây giờ Diệp Viễn thiếu một cái xin lỗi của ngươi sao?”

Ninh Trí Viễn một bộ dáng vẻ lợn chết không sợ nước sôi, có điều thái độ vô cùng khiêm tốn, nói: “Ninh mỗ biết, bây giờ có nói cái gì cũng đã muộn, là Ninh mỗ mù mắt, không trách được người khác. Cũng may, đứa trẻ Ninh Thiên Bình này trung thành chính trực, giấu trên dưới Ninh gia, vào sinh ra tử với Diệp trưởng lão, cũng coi như là bù đắp sai lầm Ninh mỗ phạm phải.”

Nghe Ninh Trí Viễn nói, Diệp Viễn thầm mắng cáo già.

Có điều lão nhi này có thể chịu nhục, cũng coi như làm khó hắn.

Nể mặt mũi Ninh Thiên Bình, hắn sẽ không thật sự làm gì Ninh gia.

Thế là nhàn nhạt mở miệng nói: “Được rồi, đều là chuyện quá khứ, không cần nhắc lại nữa, Ninh trưởng lão trở về đi!”

Ninh Trí Viễn vừa nghe, mặt không khỏi lộ vẻ đại hỷ, chắp tay nói: “Diệp trưởng lão quả thực đại nhân đại lượng! Vậy thì, Ninh mỗ xin về trước. Về sau phàm là có chỗ dùng đến Ninh gia, Diệp trưởng lão cứ mở miệng. Đúng rồi, mấy năm nay Ninh gia cũng thu thập được không ít linh dược cấp bốn, không biết có thể lọt vào mắt của Diệp trưởng lão không, xin Diệp trưởng lão nhận lấy!”

Diệp Viễn gật đầu, thản nhiên nói: “Để xuống đi.”

Nửa tháng trôi qua, tin tức Diệp Viễn trở về, rốt cuộc cũng nhanh chóng lan truyền.

Có điều đối với cái này, tuyệt đại đa số người vẫn là ôm thái độ khinh thường.

Nhược Hư dẫn một đám trưởng lão tụ vào một chỗ, mọi người đối với tin tức này đều là vẻ mặt khinh thường.

“Tiểu tử này, thế mà lại còn có mặt mũi trở về! Đoán chừng là ở bên ngoài không sống được nữa?”

“Hắc hắc, một phế vật đến Thần Quân Cảnh còn không đột phá được, trở về làm cái gì, còn không bằng chết ở bên ngoài đi!”

“Ta đoán chừng, hắn chính là cảm thấy không có mặt mũi gặp người khác cho nên mới phong tỏa tin tức đi! Có điều chẳng lẽ hắn không biết, có câu nói là thiên hạ nào có bức tường không lọt gió?”

“Ha ha ha…”

Mọi người cười vang một hồi, dưới cái nhìn của họ, Diệp Viễn trở về trực tiếp trốn đi không gặp ai, nhất định là còn chưa có đột phá, cảm thấy không có mặt mũi nào gặp người khác.

Cũng phải, trước đây Diệp Viễn đến Hạo Nhật Càn Khôn Đan cũng dùng rồi, nhưng mà không có một chút tác dụng nào.

Điều này dưới con mắt mọi người, đã là đại danh từ phế vật rồi.

Nhược Hư cười nói: “Các ngươi cũng không thể nói như thế! Tạo nghệ trên đan thần tam tinh của Diệp Viễn, vẫn là không ai có thể địch lại. Ở trong hoàng thành Thiên Ưng này, hắn vẫn còn có một chỗ cắm dùi. Coi như là… tác dụng của phế vật đi!”

“Ha ha ha…” Mọi người lại là một hồi cười vang.

Nhược Hư biết được tin tức này, trong lòng không khỏi cảm thấy trút giận.

Mấy năm nay, mặc dù hắn bị giáng xuống làm nhị trưởng lão, nhưng mà sức ảnh hưởng của hắn trong hội trưởng lão không có giảm bớt chút nào.

Có thể nói, đại trưởng lão này của Hiên Vũ chỉ là một cái phù hiệu, mà không có thực quyền.

Hiên Vũ không thích tranh đấu, cũng không nguyện ý lẫn vào bên trong loại chuyện như vậy.

Cho nên, Nhược Hư cũng liền càng thêm không kiêng nể gì cả.

Ngược lại, Võ Tháp bên kia, cổ tay Lãnh Vũ vô cùng cường thế, khiến cho Nhược Hư rất khó cắm vào.

Có điều, có thế lực bên Đan Tháp đã là đủ rồi.

Dù sao, Võ Tháp vẫn phải dựa vào Đan Tháp, có trưởng lão Võ Tháp nào dám không cho trưởng lão Đan Tháp mặt mũi?

Đúng lúc này, bỗng nhiên thủ hạ báo lại, nói là thái thượng trưởng lão Hà Xung muốn đích thân khẩn cấp tổ chức một hội nghị trưởng lão, thương lượng một chuyện lớn.

Mọi người nghe vậy, không khỏi biến sắc, thời cơ này cũng quá đúng lúc đi?

“Nhị trưởng lão, lẽ nào hội nghị trưởng lão này… có liên hệ với Diệp Viễn? Nếu không, chắc sẽ không trùng hợp thế chứ?” Một trưởng lão nhắc nhở.

“Này! Các ngươi đừng có tự mình hù dọa mình! Trước đây, Diệp Viễn gần như là bị đuổi ra khỏi hoàng thành, nếu như hắn thật sự đột phá trở về, thì sao lại biết điều như vậy? Nếu như là thế thì hắn đã sớm đến đánh vào mặt chúng ta rồi! Ta thấy, hắn chính là không có mặt mũi nào gặp mọi người! Thái thượng trưởng lão tổ chức hội nghị trưởng lão, ta nghĩ chắc là có chuyện quan trọng khác. E rằng, là hoàng thành Chí Ninh lại xuất ra con thiêu thân nào rồi.” Một trưởng lão khác nói.

Mọi người nghe vậy, nhao nhao gật đầu.

“Nói đến cái này lại tức! Nếu như không phải vì Diệp Viễn và Trịnh Khởi, bây giờ chúng ta cũng sẽ không ở thế bị động như thế! Diệp Viễn này thì hay rồi, tự cầm Nguyên Từ Thần Sơn chạy mất!” Trưởng lão trước đó nói với vẻ mặt khó chịu.

Nhược Hư nói: “Được rồi, đừng suy đoán lung tung nữa, đợi gặp thái thượng trưởng lão là biết.”

Trong đại điện, Hà Xung ngồi ở vị trí cao nhất, vẫn là một bộ dáng vẻ cao thâm khó lường.

Hội nghị trưởng lão bắt đầu, Hà Xung nhàn nhạt mở miệng nói: “Hôm nay triệu tập mọi người đến, là có một chuyện lớn muốn nói với mọi người một chút, Hiên Vũ, tự ngươi nói đi.”

Mọi người không hiểu cho lắm, kinh ngạc nhìn về phía Hiên Vũ, không biết trong hồ lô của hắn đang bán cái thuốc gì.

Hiên Vũ gật đầu, chậm rãi nói: “Các vị, tính cách của lão phu, mọi người cũng đều biết, làm chức vị đại trưởng lão này, thật sự là có chút miễn cưỡng. Cho nên, ta muốn từ chức với thành chủ đại nhân và thái thượng trưởng lão, từ đi chức vị đại trưởng lão này.”

Lời vừa nói ra, mọi người ồ lên, ánh mắt mọi người nhao nhao nhìn về phía Nhược Hư!

Hiên Vũ đây là… chịu thua?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK