“Đại nhân, ta đến từ Đế Đô Thiên Thủy, gia gia ta là…”
Trác Hàm đang muốn tự giới thiệu, đột nhiên khí thế của lão ma rượu vây quanh, sắc mặt Trác Hàm trắng bệch, phù phù một tiếng liền quỳ trên mặt đất.
Lão ma rượu lạnh lùng nói: “Ngươi dám uy hiếp ta? Đừng nói là Trác Thế Long, cho dù là Kế Tầm đến, ở chỗ này cũng phải cụp đuôi đối nhân xử thế!”
Khí thế của lão ma rượu quá kinh khủng, sắc mặt những Thần Quân Cảnh kia chợt tái nhợt như tờ giấy.
Bọn họ căn bản không chịu nổi uy áp mạnh mẽ của lão ma rượu.
“Hừ! Thu kiêu ngạo của ngươi lại, kiêu ngạo của ngươi trước mặt lão phu không đáng một đồng! Mặc dù dưới Thông Thiên Sơn không thể động thủ, nhưng mà đối phó với một thằng oắt con như ngươi, một ánh mắt đã đủ rồi!”
Lúc này, lão ma rượu nào có nửa phần vẻ say rượu, nghiễm nhiên là phong phạm cao thủ.
Cho dù là Diệp Viễn, cũng cảm nhận được áp lực mạnh mẽ.
Đúng là hắn giết Trác Hàm, đơn giản giống như bóp chết một con kiến, căn bản không cần động thủ.
“Đại… đại nhân, ta… chúng ta giao!”
Nói ra mấy chữ này, dường như Trác Hàm dùng hết khí lực toàn thân.
Lão ma rượu thu khí thế lại, hừ lạnh nói: “Đứa trẻ không hiểu chuyện! Lẽ nào trước khi ra cửa, Trác Thế Long không có dạy ngươi làm người thế nào sao?”
Đột nhiên, áp lực trên người mọi người nhẹ đi một chút, ai cũng hoảng sợ nhìn về phía lão ma rượu.
Bọn họ thế mới biết, gia hỏa trấn thủ trấn nhỏ ở chân núi phía nam này có bao nhiêu cường đại!
Trong lòng Trác Hàm hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng mà không dám lộ ra chút bất mãn nào.
Hắn có thể cảm giác được, lão ma rượu này sẽ thật sự giết người.
Hơn nữa, đối phương căn bản không để gia gia Trác Thế Long của mình vào mắt!
Còn có, Kế Tầm là ai?
Đó chính là cường giả Thiên Tôn của đế đô Thiên Thủy đó!
Đối với bối cảnh của những thị trấn ở chân núi Thông Thiên Sơn này, có nhiều cách nói khác nhau.
Có người nói, bọn họ là chịu khống chế của một vài Vô Thượng Thiên Đế; cũng có người nói bọn họ chịu khống chế của Đạo Tổ!
Nhưng mà không có gì nghi ngờ, phía sau bọn họ đều là những người không thể nào trêu chọc!
Đệ tử của đế đô Thiên Thủy kia cực kỳ không cam lòng giao tấm bảng gỗ cho Diệp Viễn và Ninh Thiên Bình.
Ninh Thiên Bình nhận tấm bảng gỗ, lắc lắc trước mặt Trác Hàm, cười nói: “Ngươi xem, chúng ta có tấm bảng gỗ.”
Trác Hàm tức giận!
Đắc ý! Các ngươi cứ đắc ý đi! Đợi lúc các ngươi lên Thông Thiên Sơn, xem các ngươi có bị thiên đạo đè chết không!
Trác Hàm chỉ có thể dùng phương thức này để an ủi chính mình, thật ra cũng không tính là an ủi, hắn cho rằng, Diệp Viễn đi lên nhất định sẽ bị ép thành thịt vụn.
Lão ma rượu liếc mắt nhìn Trác Hàm, thản nhiên nói: “Dám khiêu khích uy nghiêm của người trấn thủ, hai người này, trong vòng ba trăm năm không được phép đi lên Thông Thiên Sơn!”
Trác Hàm biến sắc, há hốc mồm muốn nói cái gì đó, nhưng vừa nghĩ tới thực lực kinh khủng của lão ma rượu bèn miễn cưỡng nuốt lời nói vào trong bụng.
Nói càng nhiều, nhất định lão ma rượu này sẽ càng làm mạnh hơn.
Trác Hàm không ngốc, đương nhiên hắn biết nặng nhẹ.
Chỉ là hắn không hiểu, vì sao cường giả như vậy lại chiếu cố một Quy Khư Cảnh như thế.
Vẻ mặt hai người kia ủy khuất, sắp khóc rồi.
Hai vị đại thần đánh lộn, hai tiểu quỷ bọn họ gặp nạn mà.
Hết lần này tới lần khác, bọn họ đến chỗ nói lý cũng không có.
Lão ma rượu thản nhiên nói “Chỗ này, lão phu chính là vương pháp! Bảo ngươi làm cái gì, ngươi chỉ cần ngoan ngoãn làm là được! Bây giờ, bắt đầu lên núi!”
Hai người mặc thiết giáp kia đứng ở đầu đội ngũ, bắt đầu kiểm người lên núi.
Mỗi người đều phải đưa tấm bảng gỗ ra mới có thể đi qua.
Diệp Viễn chắp tay với lão ma rượu nói: “Đa tạ tiền bối!”
Lão ma rượu ngửa cổ uống rượu, khoát khoát tay ý bảo bọn họ đi lên.
Nhìn thân ảnh Diệp Viễn biến mất trong thông đạo, trong lòng lão ma rượu cũng hiện lên vẻ lo âu.
Mặc dù Vô Trần thề son sắt, Diệp Viễn không sao, nhưng mà dù sao đây cũng là Thông Thiên Sơn, là nơi lợi hại nhất cũng là nơi đáng sợ nhất thế gian.
Dù sao Diệp Viễn cũng là truyền nhân của Tiên Lâm đại nhân, cứ chết đi như vậy thì tất cả hy vọng đều mất hết.
…
Vừa đi vào thông đạo, tất cả mọi người giống như bị tước mất thứ gì đó, không cách nào phi hành được.
Một đám cường giả Thần Quân Cảnh, giống như trở về lúc còn là người phàm.
Cả tòa Thông Thiên Sơn giống như một nhà tù khổng lồ.
Mà bọn họ, giống như là cá chậu chim lồng.
Trác Hàm dùng ánh mắt oán độc nhìn về phía Diệp Viễn, lạnh lùng nói: “Tiểu tử, ngươi đừng có đắc ý quá sớm! Đi vào thông đạo này rồi sẽ không có đường quay về nữa, ngươi sẽ bị uy áp của thiên đạo ép thành thịt nát!”
Diệp Viễn liếc hắn một cái, thản nhiên nói: “Ngu xuẩn, ngươi tự lo bản thân mình cho tốt đi. Dáng vẻ nhảy lên nhảy xuống này của ngươi thật giống một tên hề. Đừng có dùng loại ánh mắt đó nhìn ta, không phục, tới đánh ta đi!”
“Ngươi! Ta cho ngươi biết, người trấn thủ không thể rời khỏi trấn nhỏ ở chân núi phía nam, có bản lĩnh, ngươi vĩnh viễn đừng có rời khỏi nơi này!” Trác Hàm tức giận đến cắn răng nghiến lợi.
Hắn nào dám động thủ?
Bây giờ đã đi vào thông đạo, một khi động thủ sẽ bị trời trừng phạt, hắn sẽ chết đến cái cặn cũng không còn.
Ở chỗ này, căn bản không cần người trấn thủ đứng ra trấn áp những người này cũng không có ai dám động thủ.
Rất nhanh, mọi người đã đến gần lối ra của thông đạo, đột nhiên áp lực trên người mọi người tăng lên.
Khí tức thiên đạo, càng lúc càng nồng đậm.
Khí tức kinh khủng kia khiến người ta cảm thấy mình như đi vào dòng sông thiên đạo, không thể nào tự kiềm chế.
Có điều, càng như vậy, mọi người càng có thể đến gần thiên đạo, cảm thụ khí tức của thiên đạo cũng càng thêm dễ dàng đột phá.
Đương nhiên, Thông Thiên Sơn cũng không phải vạn năng.
Có vài người ở chỗ này có thể liên tiếp đột phá cảnh giới, mà có người, căn bản không thể nào đột phá.
Cái này thì phải xem tư chất của mỗi người.
Diệp Viễn và Ninh Thiên Bình đi ở cuối cùng, cảm nhận được khí tức thiên đạo càng ngày càng cường đạo, ngay cả Ninh Thiên Bình cũng bắt đầu lo lắng.
Hắn có chút lo lắng, Diệp Viễn có thể chịu được dạng uy áp thiên đạo này không.
Mọi người lần lượt đi ra khỏi thông đạo, có điều ai cũng không đi.
Bọn họ đều muốn nhìn xem, võ giả Quy Khư Cảnh như Diệp Viễn bị thiên đạo đè thành thịt nát như thế nào.
Tay Lãnh Thu Linh nắm thành quả đấm, khiến cho nội tâm nàng càng khẩn trương.
Không biết vì sao, nàng rất lo lắng cho Diệp Viễn, lo lắng nhìn thấy màn máu tanh kia xuất hiện.
Trác Hàm và các sư đệ của hắn, đương nhiên là muốn nhìn thấy Diệp Viễn bị ép thành thịt nát.
Chỉ thấy vẻ mặt hắn phấn khởi, cắn răng liên tục nói: “Chết! Chết! Chết!”
Các sự đệ của hắn cũng vô cùng hận nhìn Diệp Viễn, vẻ mặt hưng phấn.
“Thứ không biết sống chết, xem ngươi còn không chết nữa không!”
“Không làm thì không chết! Tự mình tìm chết, ai cũng không ngăn được!”
“Tốt nhất là chết đến cặn bã cũng không còn!”
…
Trong tiếng nguyền rủa của mọi người, cuối cùng một chân của Diệp Viễn cũng bước vào trong Thông Thiên Sơn!
Bỗng nhiên, cả người Diệp Viễn chấn động, Tiểu Thông Thiên Sơn trong cơ thể, liên tục phát ra tiếng sấm.
Một đạo linh quang xông thẳng tới, khiến cho Diệp Viễn có loại cảm giác thông suốt!
Gông xiềng trở ngại hắn ba trăm năm, rốt cuộc giờ khắc này cũng bị hắn mở ra!
Giờ khắc này, dường như Diệp Viễn muốn ngẩng cao đầu hét to.
Loại cảm giác vui sướng này quả thực không thể diễn tả bằng ngôn từ.
Biến hóa trong cơ thể Diệp Viễn, người ngoài tự nhiên là không cảm nhận được.
Trác Hàm chỉ thấy được cả người Diệp Viễn run rẩy, dường như là dáng vẻ không chịu nổi uy áp của thiên đạo.
Hắn và các sư đệ đều mang vẻ mặt chờ đợi, chờ Diệp Viễn bị nghiền nát.
Nhưng mà, Diệp Viễn vẫn như trước đứng ở đó.
Bỗng nhiên, Diệp Viễn từ từ mở hai mắt ra, cười nhạt nói: “Các ngươi đang nhìn cái gì? Nhìn ta bị thiên đạo ép thành thịt nát sao? Không có đâu!”