Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Thiếu chủ, không hay rồi!”

Lãnh Hào đang bế quan tu luyện, nam tử áo đen đột nhiên xông vào.

Cuộc chiến tranh giành chức thiếu chủ lập tức sắp hạ màn kết thúc, nam tử áo đen nhìn mặt mà nói chuyện, đã âm thầm đổi xưng hô.

Quả nhiên Lãnh Hào nghe xong, tâm trạng lập tức tốt hơn nhiều.

“Hả? Chuyện gì xảy ra?”

Nam tử áo đen nói: “Mấy ngày trước, Lãnh Húc vẫn còn mỗi ngày uống rượu say chán chường sống qua ngày, bắt đầu từ hôm qua thì có người nhìn thấy hắn ta luyện kiếm trong sân, giống như rất khắc khổ.”

Lãnh Hào nghe xong, khinh thường cười nói: “Mười ngày thì đủ để làm gì? Hắn ta luyện thêm cũng không phải đối thủ của ta. Ngươi tới quấy rầy ta tu luyện vì chuyện này sao?”

Trong lòng nam tử áo đen khiếp sợ nói: “Công tử cố gắng nhiều năm, đã đến giai đoạn quan trọng nhất, không thể chủ quan.”

Lãnh Hào nhướng mày, suy nghĩ một chút nói: “Thôi, ngươi nhắc nhở là đúng. Nơi này có một bình Thiên Hương Nhuyễn Cân Tán, có thể khiến nguyên thần của người ta vận chuyển không thông, ngươi tìm một cơ hội, để đệ đệ tốt của ta uống vào. Cuộc chiến này ta phải đường đường chính chính thắng hắn.”

Nói xong, Lãnh Hào lấy một bình nhỏ ra, đưa cho nam tử áo đen.

Thiên Hương Nhuyễn Cân Tán không màu không mùi, cho dù uống hết cũng sẽ không bị phát hiện.

Chỉ có lúc so tài, mới sẽ lộ ra sơ hở.

Nam tử áo đen nghe vậy cười một tiếng nói: “Tâm nguyện nhiều năm cuối cùng thành sự thật, tiểu nhân ở đây sớm chúc mừng Thiếu chủ.”

Kỳ hạn mười ngày nháy mắt đã qua, một ngày nay trên võ trường luyện tập nhà họ Lãnh tụ tập rất nhiều người.

Đệ tử nhà họ Lãnh, gia tướng, thậm chí hạ nhân cũng đến vây xem trận chiến này của Thiếu chủ.

“Ôi, người đi trà lạnh, lão gia chủ bất ngờ ngã xuống, bây giờ Lãnh Húc ngay cả vị trí Thiếu chủ cũng không gánh nổi.”

“Trận chiến này cũng chính là đi lướt qua, thực lực Lãnh Húc vốn cũng không bằng Lãnh Hào.”

“Nếu Lãnh Húc thức thời mà nói, hôm nay nên trực tiếp từ bỏ.”

Tình người ấm lạnh, không hổ là thế.

Lão gia chủ đã chết nhiều năm, bây giờ Lãnh Hào như mặt trời ban trưa, mọi người đều biết hắn sắp trở thành Thiếu chủ, đương nhiên sẽ không ai đi nịnh bợ Lãnh Húc nữa.

Đại gia tộc như nhà họ Lãnh kia, ân tình càng lãnh đạm.

Có lẽ sắp thành Thiếu chủ, Lãnh Hào tỏ ra hết sức chủ động, sớm đi lên võ đài.

Chuyện lớn như vậy, Lãnh Hồng Tú cùng một đám trưởng lão nhà họ Lãnh cũng đều lần lượt có mặt, chỉ có Lãnh Húc chậm chạp không tới.

“Hừ! Lãnh Húc này cũng quá không ra gì, để nhiều trưởng bối như chúng ta đây chờ một mình hắn! Ta thấy thiếu chủ như hắn thật sự không cần tiếp tục làm nữa.” Một vị trưởng lão chờ đến mất kiên nhẫn, hừ lạnh nói.

“Lãnh Húc quá không tập trung, bình thường cũng không phải tôn kính trưởng bối lắm. Nói tới thì đứa nhỏ Lãnh Hào này xem như không tệ.”

Mấy trưởng lão khác cũng cảm thấy thiếu kiên nhẫn, hùa theo nói.

Lãnh Hào nghe được tiếng nghị luận của những trưởng lão này, trong lòng đắc ý một trận.

Mấy trưởng lão này bình thường hắn ta cũng cung kính hầu hạ, nào giống như Lãnh Húc không coi ai ra gì vậy, vốn không để các trưởng lão vào mắt.

Cho nên vị trí Thiểu chủ của Lãnh Húc cũng đem tới đường chết cho bản thân.

Lãnh Hào nghe vậy cười nói: “Trận chiến này vô cùng quan trọng, Húc đệ chuẩn bị lâu hơn một chút cũng có thể hiểu được. Còn xin chư vị trưởng lão kiên nhẫn, chờ thêm một lát đi ạ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK