Trong bóng tối, một bóng đen cấp tốc vọt tới, trong nháy mắt đã đuổi kịp hai người.
Bách Lý Thanh Yên tự biết đã không thể trốn được nữa, chỉ đành xoay người ứng phó.
“Ngươi mau trốn đi! Để ta đối phó với hắn!” Bách Lý Thanh Yên mềm giọng nói.
Diệp Viễn cũng không trốn đi mà lại kinh ngạc nhìn Bách Lý Thanh Yên.
Bộ nha đầu này muốn xả thân cứu người hả?
Vào lúc như thế này, với nỗi oán hận của Bách Lý Thanh Yên dành cho mình thì đáng lẽ nên vứt mình vào miệng hổ rồi tự thân bỏ chạy mới đúng chứ?
Thực lực của Bách Lý Thanh Yên cường đại, kiếm đạo pháp tắc trong động tuỳ ý tung hoành.
Thế nhưng, khi đối mặt với Tam Nhãn Bích Tông Thú cường đại thì nàng ta yếu hơn không chỉ một bậc.
Dưới công kích của hung thú cường đại, kiếm pháp của Bách Lý Thanh Yên rất mau đã loạn thành một đoàn.
Đột nhiên, con mắt thứ ba của Tam Nhãn Bích Tông Thú chợt sáng ngời lên, phát ra một chùm tia sáng đáng sợ.
Sắc mặt Bách Lý Thanh Yên chợt biến, muốn tránh đi thì đã không còn kịp nữa.
“Cái tên gia hoả kia chắc đã chạy thoát rồi đi? Não mình bị úng rồi hay sao mà lại xả thân đi cứu cái tên ấy chứ?” Đây là suy nghĩ cuối cùng trong đầu của Bách Lý Thanh Yên trước khi rơi vào hôn mê.
Rầm!
Chùm tia sáng kia đánh trúng Bách Lý Thanh Yên, thân thể của Bách Lý Thanh Yên bay ngược ra, nặng nề rơi xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Gào!
Sau khi đánh trúng Bách Lý Thanh Yên, Tam Nhãn Bích Tông Thú lại lần nữa phát ra tiếng gầm rung trời như đang muốn thể hiện sự cường đại của mình.
Hắn từng bước từng bước đi về phía Diệp Viễn, khí tức cường đại như muốn nghiền nát Diệp Viễn.
Diệp Viễn căn bản không để ý đến hắn, chậm rãi bước tới bên người Bách Lý Thanh Yên, ôm nàng ta lên rồi đi ra ngoài động.
Gào gào!
Tam Nhãn Bích Tông Thú rõ ràng đã bị Diệp Viễn chọc giận rồi, tên nhân loại nhỏ bé này lại dám không đặt hắn vào trong mắt.
Hắn nâng móng vuốt to lớn lên đập về phía Diệp Viễn.
Theo như hắn thấy thì một vuốt này mà đập xuống là Diệp Viễn chắc chắn sẽ bị đập thành bã.
Thế nhưng vào đúng lúc này lại có một cỗ khí tức đáng sợ từ trên người Diệp Viễn truyền ra.
Cỗ khí tức này, ngay cả hắn cũng phải run sợ.
Rầm!
Tam Nhãn Bích Tông Thú trực tiếp bị nổ bay đi.
…
Bách Lý Thanh Yên chậm rãi mở mắt ra, tất cả trước mắt liền trở nên rõ ràng.
“Mình… Mình còn chưa chết à?”
Bách Lý Thanh Yên nhìn xung quanh, không có một bóng người, cũng không thấy bóng dáng của Tam Nhãn Bích Tông Thú.
“Là ai đã cứu mình vậy? Lẽ nào… là cường giả của Ảnh Nguyệt tông vừa hay đi ngang qua đây? Ồ… Vết thương của mình khỏi hết rồi?” Bách Lý Thanh Yên mang đầy nghi ngờ trong lòng.
Nàng ta vẫn còn nhớ rõ mình bị Tam Nhãn Bích Tông Thú hung hăng đánh trúng, thương thế rất nặng.
Nhưng hiện tại nàng ta không chỉ được cứu mà thương thế còn được chữa khỏi.
“Đương nhiên là ta cứu ngươi rồi! Chắc ngươi không ngây thơ tới nỗi còn tưởng rằng có cường giả nào đó xuất hiện chứ?”
Một giọng nói chợt vang lên, thân hình của Diệp Viễn từ nơi sơn động không xa đi ra.
Bách Lý Thanh Yên có hơi sửng sốt, tên gia hỏa này còn chưa có trốn đi à?
Hay là sau khi trốn được rồi lại vòng trở lại?
Đương nhiên, có đánh chết nàng ta thì nàng ta cũng không tin lời Diệp Viễn vừa nói đâu.
“Dựa vào ngươi? Chỉ cần một cái móng vuốt của Tam Nhãn Bích Tông Thú thôi thì cũng đủ xé nát ngươi ra rồi, ngươi còn muốn cứu ta từ tay hắn ra sao?” Bách Lý Thanh Yên khinh thường nói.
Diệp Viễn cười nói: “Bằng không thì ngươi cho là còn ai có thể cứu được ngươi nữa đây?”
Bách Lý Thanh Yên cười lạnh nói: “Đương nhiên là cường giả của Ảnh Nguyệt tông rồi! Ngươi nhận vơ công lao của người khác rồi dán lên người mình là hy vọng có thể khiến cho ta cảm động, sau đó ưu ái hơn cho ngươi chứ gì? Ngươi, nghĩ nhiều rồi!”
Diệp Viễn nghe vậy thì im lặng một hồi, làm ơn đi, là ngươi tự mình nghĩ nhiều đó được chưa hả?
Có điều nếu Bách Lý Thanh Yên đã nghĩ như vậy thì hắn cũng lười giải thích, tiện tay ném mấy quả đến trước mặt Bách Lý Thanh Yên.
Sắc mặt Bách Lý Thanh Yên chợt biến, nói: “Đây… Đây là Ngọc Ninh Quả?”
Diệp Viễn điềm nhiên nói: “Thứ có thể khiến Tam Nhãn Bích Tông Thú canh giữ thì đương nhiên là thứ tốt. Chúng ta là đồng đội, mấy cái này thuộc về ngươi, ngươi đừng có mà nói là ta độc chiếm đó.”
Bách Lý Thanh Yên nhìn Diệp Viễn thì không khỏi cả kinh, nói: “Ngươi… Ngươi đột phá rồi?”
Nàng ta hoảng sợ mà phát hiện khí tức của Diệp Viễn đã cường đại hơn rất nhiều, vậy mà đã đột phá lên Thần Quân tầng sáu trong lúc nàng ta hôn mê.
Cảnh giới của Diệp Viễn đã đạt đến Thần Quân tầng năm đỉnh phong từ sớm rồi.
Lúc này lại tìm được mấy Ngọc Ninh Quả kia nữa, đột phát đã là chuyện nằm trong dự liệu rồi.
Chỉ là Bách Lý Thanh Yên cảm thấy lần đột phá này không khỏi quá mức tuỳ ý rồi.
Dù đã có được Ngọc Ninh Quả thì cũng không phải có thể lập tức chuyển hoá thành thực lực được.
Ngọc Ninh Quả ẩn chứa linh khí cực lớn, thậm chí còn mạnh hơn cả dược hiệu của một vài đan dược.
Nếu như lạm dụng quá nhiều thì võ giả sẽ không có cách nào tiêu hoá hết được.
Dù cho có muốn đột phá thì cũng phải kiên nhẫn bế quan chậm rãi luyện hóa, như vậy mới có thể chuyển hoá thành thực lực.
Thế nhưng từ lúc nàng ta hôn mê đến bây giờ chắc cũng không mất quá nhiều thời gian chứ?
Này… Cứ vậy mà đột phá luôn rồi?
Nàng ta nào biết được rằng sau khi lấy được Ngọc Ninh Quả thì Diệp Viễn trực tiếp xem đó là trái cây mà ăn luôn ấy chứ.
Với sự bá đạo của “Hỗn Độn Thông Thiên Chân Kinh”, đương nhiên là luyện hóa hết toàn bộ để hoà nhập vào trong thần tuyền rồi.
“Ngươi luyện hoá Ngọc Ninh Quả trước đi, như vậy thì ngươi có thể đột phá đến Thần Quân tầng chín đỉnh phong rồi.” Diệp Viễn điềm nhiên nói.
Bách Lý Thanh Yên cảm thấy cứ như đang ở trong vở kịch vậy, gặp phải Tam Nhãn Bích Tông Thú, nàng ta còn tưởng mình chết chắc rồi.
Ai ngờ vừa đảo mắt một cái, nàng ta không chỉ không chết mà thực lực còn có thể tăng thêm một tầng.
Bách Lý Thanh Yên sắp xếp lại tâm tình, bắt đầu luyện hoá Ngọc Ninh Quả.
Mấy ngày sau, Bách Lý Thanh Yên chậm rãi mở hai mắt ra, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn.
Luyện hóa một khoả Ngọc Ninh Quả thì thực lực của nàng ta đã đột phá đến Thần Quân tầng chín đỉnh phong rồi.
Lúc này nếu lại so chiêu với Chung Hàn Lâm thì Bách Lý Thanh Yên có lòng tin tuyệt đối là mình sẽ đánh bại được đối phương.
“Chậc chậc, không hổ danh là thiên chi kiêu nữ, hiệu quả luyện hóa Ngọc Ninh Quả của ngươi còn tốt hơn so với tưởng tượng của ta.” Diệp Viễn tán thưởng nói.
Thiên phú của Bách Lý Thanh Yên gần như có thể so với Lãnh Thu Linh rồi.
Tại Hư Giới này tuyệt đối là thiên tài nhất đẳng.
Ngay cả đám Chung Hàn Lâm cũng không có cách nào so sánh được với Bách Lý Thanh Yên.
Dù sao thì tuổi của bọn họ lớn hơn Bách Lý Thanh Yên rất nhiều.
Vẻ mặt Bách Lý Thanh Yên vô cùng kiêu ngạo, thản nhiên nói: “Đương nhiên rồi! Danh ngạch của Hoàng Linh Thánh Điện, ta nhất định phải có được!”
Diệp Viễn cười nói: “Vậy đến lúc đó thì chúng ta sẽ trở thành đối thủ rồi.”
Bách Lý Thanh Yên hơi kinh ngạc mà nhìn Diệp Viễn, nói: “Ngươi cũng muốn tham gia hội võ Hoàng Linh à? Đừng có đùa, ngươi tưởng rằng mình đột phá được Thần Quân tầng sáu rồi thì sẽ vô địch thiên hạ chắc?”
Diệp Viễn cười cười, lắc đầu nói: “Lẽ nào đám thiên tài các ngươi cứ luôn không coi ai ra gì như vậy hả? Còn hơn hai trăm năm nữa mới đến hội võ Hoàng Linh, đến khi đó thì chẳng biết hươu chết về tay ai đâu!”
Bách Lý Thanh Yên lại bình tĩnh nói: “Hơn hai trăm năm, đối với cái loại như ngươi mà nói thì cùng lắm là tăng được đến Thần Quân tầng chín. Dù cho thiên phú của ngươi có hơn người, muốn đột phá đến nửa bước Thiên Thần cũng không có tí hy vọng nào đâu.”
Diệp Viễn bật cười: “Nhiều lời cũng vô ích thôi, chúng ta cứ chờ mà xem.”
Bách Lý Thanh Yên tự cho mình là cao cũng không thèm tranh luận, ngược lại hỏi: “Thời gian một tháng đã không còn dư lại bao nhiêu nữa, Thiên Yêu Tinh trong tay của chúng ta cũng không tính là nhiều, chuyện này có hơi phiền toái rồi.”
Diệp Viễn cười nói: “Chuyện này ngươi không cần lo lắng, sẽ có người đưa Thiên Yêu Tinh đến cho chúng ta thôi.”