Trương Kính vung kiếm đứng chắn trước Diệp Viễn, vẻ mặt ngưng trọng nói: “Diệp sư đệ, lát nữa đánh nhau, ta yểm trợ giúp đệ, thừa lúc rối loạn đệ giết ra ngoài! Dựa vào thực lực của đệ, chỉ cần không đối đầu với tên Hóa Hải tầng bảy kia, hẳn là có thể chạy thoát được.”
Vừa rồi Trương Kính đã thấy lực chiến đấu của Diệp Viễn rồi, nhất thời cũng giật nảy mình.
Nhưng mà hắn cũng không cho rằng, Diệp Viễn có thể thắng được Hóa Hải tầng bảy. Bởi vì khoảng cách giữa hai người bọn họ là cả một đại cảnh giới.
Ai ngờ Diệp Viễn lại thản nhiên nói: “Yên tâm đi, đám rác rưởi này, ta còn không thèm đế vào mắt. Mai trưởng lão, Mạc sư huynh, hai người dẫn các sư huynh đệ lùi lại phía sau, để ta chăm sóc bọn tạp chủng này!”
Mạc Vân Thiên biết bản thân không giúp được gì, gật đầu đáp ứng: “Được, Trương sư đệ, chúng ta lùi lại đi, đừng cản trở Diệp sư đệ trút giận.”
Trương Kính sững người, đầu óc có chút mơ hồ.
Trút giận?
Lấy Hóa Hải tầng bảy trút giận?
Một tên Ngưng Tinh tầng bảy lấy cường giả Hóa Hải tầng bảy ra để trút giận?
Trò này đùa hơi quá rồi thì phải?
Có điều, Mạc sư huynh giống như đang đùa sao? Lẽ nào nói, Diệp Viễn thực sự có thực lực này?
Não Trương Kính nhất thời không thông suốt được.
Hắn cũng biết Diệp Viễn rất mạnh, cũng biết Diệp Viễn có thể chiến đấu vượt cấp, nhưng mà đối địch vượt cả một đại cảnh giới, thổi phồng quá rồi đi?
Quả thực ỉà một chiêu vừa rồi rất mạnh, nhưng mà đó là võ kỹ sát thương phạm vi lớn, còn có tác dụng khi đối diện với Hóa Hải tầng bảy sao?
Mai Trăn và Mạc Vân Thiên dẫn đám người lui lại, lập tức khiến Diệp Viễn nổi bật lên.
Tên Hóa Hải tầng bảy nhìn thấy tình huống này thì không khỏi cười lớn nói: “Ha ha…, u Vân Tông các người thật đáng thương, lại để một tên tiểu tử Ngưng Tinh tầng bảy đến tự tìm đường chết sao? Này, tên Hóa Hải cảnh kia, ngươi là rùa rụt cổ à, sao lại phái một tên nhãi ranh đi ra tìm đường chết thế?”
Khóe miệng Diệp Viễn hơi nhếch lên, cười lạnh: “Đối phó với ngươi, một mình ta là đủ rồi. Nếu như ngươi có thể chạm vào ta một cái, thì coi như ta thua, muốn chém muốn giết tùy ngươi.”
Tên võ giả Hóa Hải tầng bảy kia kinh ngạc, sau đó càng cười lớn hơn, mà đệ tử Tử Thần Tông phía sau hắn cũng cười mãi không dứt.
Hóa Hải tầng bảy quay người cười nói với người phía sau hắn: “Các ngươi nghe thấy chưa? Hắn nói nếu ta chạm vào hắn được một cái thì coi như hắn thua đấy.”
“Ha ha ha… Đương nhiên là nghe thấy rồi! Ta còn tưởng rằng ta đang nghe lầm, thì ra điều Đỗ trưởng lão nghe thấy cũng giống như ta nghe thấy, tên tiểu tử này… là tên đần à?”
“Buồn cười chết ta mất! Một tên Ngưng Tinh tầng bảy nói với Hóa hải tầng bảy rằng ngươi chạm được vào ta thì coi như ta thua… ha ha ha… ta không nhịn nổi nữa…”
“U Vân Tông lợi hại quá, lại phái một tên ngốc ra đây làm trò, đây là muốn toàn bộ chúng ta cười chết hay sao? Ha ha ha… ta sắp chết rồi..
/#
Trong đám người này có mấy tên cường giả Hóa Hải cảnh, thực lực không phải dạng vừa, đối phó với đám tàn binh như rắn mất đầu của u Vân Tông thì dư sức rồi.
Mà lời của Diệp Viễn, lại hoàn toàn chọc trúng huyệt cười của bọn chúng.
Đối với sự cười nhạo của đám người này, Diệp Viễn mặt không biểu tình, thản nhiên nói: “Ta cho các ngươi cơ hội đánh ra mười chiêu, sau mười chiêu, ngươi sẽ không còn cơ hội…”
“Ha ha, Đỗ Ngọc Sơn ta tung hoành nam vực bao nhiêu năm nay, đây lại là lần đầu tiên nhìn thấy thanh niên hài hước như ngươi! Giết ngươi cũng có chút đáng tiếc, giữ ngươi lại làm nô lệ tìm thú vui cho mấy người chúng ta cũng là một chuyện không tệ. Có điều… các ngươi đã giết nhiều đệ tử Tử Thần Tông như vậy, ta chỉ đành… tiễn ngươi đi gặp Diêm Vương!”
Nói xong, Đỗ Ngọc Sơn mang theo ý cười vung tay đánh ra một chưởng, cách không đánh về phía Diệp Viễn.
Một chưởng này nhìn thì chậm nhưng lại cực kỳ nhanh, nháy mẳt đã ngưng tụ được nguyên lực thiên địa đủ đế giết chết một tên võ giả Ngưng Tinh tầng bây.
Thế nhưng, một chưởng này lại cứ như vậy xuyên qua cơ thể Diệp Viễn.