Vạn Cổ Dược Viên rất lớn, mấy vạn võ giả tiến vào rất nhanh liền trở nên thưa thớt.
Cường giả siêu cấp sớm đã không thấy bóng dáng, bọn họ căn bản chướng mắt linh dược ở gần đây, trực tiếp đi sâu vào trong chỗ thần cấp linh dược.
Diệp Viễn cũng không dừng lại, đoàn người bọn họ cần phải đi tìm Tuyệt Tâm Thảo mười vạn năm.
Mà Tuyệt Tâm Thảo mười vạn năm không có khả năng tìm thấy ở ngoài.
“Oành! Oành!”
Nguyễn Song Châu và Ngao Khiên đều đang đối phó với linh thú cấp chín, Ngao Khiên nhíu mày nói: “Chúng ta mới chỉ đi đến khu vực ba vạn năm mà thực lực hoang thú đã mạnh như vậy! Lần này Vạn Cổ Dược Viên mở ra không giống với bình thường! Chẳng lẽ… linh dược thần cấp thật sự xuất thế?”
“Đúng vậy, trước kia ta đã tới Vạn Cổ Dược Viên, nhưng thực lực hoang thú ở khu vực ba vạn năm căn bản không mạnh như vậy!” Nguyễn Song Châu cũng nói.
Khu vực của Vạn Cổ Dược Viên tính theo số tuổi của linh dược.
Từ mười vạn năm phân ra, mỗi cấp bậc là một vạn năm, thực lực hoang thú cũng mạnh lên theo từng cấp.
Hoang thú ở Vạn Cổ Dược Viên có con thì ở Thần Vực cũng có, một số thì không. Có điều dù thực lực hoang thú ở đây rất mạnh thì cũng chưa bao giờ biến đổi.
Hơn nữa hoang thú rất máu chiến, chỉ cần nhìn thấy nhân loại là sẽ công kích, căn bản không có lý trí, khác hoàn toàn với yêu tộc bên ngoài, nên mới bị gọi là hoang thú.
Lấy thực lực của đoàn người Diệp Viễn, hoang thú bên ngoài đương nhiên không đáng để vào mắt. Nhưng thực lực hoang thú tăng lên bọn họ vẫn cảm nhận được.
Linh dược phân chia thành chín cấp, nhưng mà theo số năm tuổi, dược hiệu của linh dược cũng tiếp tục tăng cường.
Linh dược cấp chín sẽ không tiến giai, nhưng theo số năm tăng trưởng, dược hiệu của chúng cũng sẽ gia tăng đến trình độ đáng sợ tương đương.
Nhưng mà số linh dược này lại quá mức thưa thớt, bên ngoài thành tuyệt tích. Chỉ có khi đi vào Vạn Cổ Dược Viên mới có thể tìm được chúng.
Đương nhiên, cũng đi cùng với phần mạo hiểm lớn.
Diệp Viễn cũng nhíu mày nói: “Chúng ta muốn tìm Tuyệt Tâm Thảo mười vạn năm xem ra khó khăn không nhỏ! Tới khu vực mười vạn năm, mọi người cẩn thận một chút, ngàn vạn lần không nên trêu chọc đám hoang thú này.
Tới khu vực mười vạn năm rồi, thực lực của hoang thú ở đó dường như đã đạt đến trình độ của cường giả Hư Huyền!
Càng đi vào trong, mức độ nguy hiểm càng tăng lên theo cấp số nhân.
Mà hiện tại, thực lực của toàn bộ hoang thú đều đã cao lên một bậc, một khi ở khu vực mười vạn năm gặp phải hoang thú thì hậu quả không thể tưởng tượng được.
Mọi người nghe vậy gật đầu, vẻ mặt ngưng trọng.
Đoàn người cẩn thận đề phòng, dùng thời gian ba ngày cuối cùng cũng tiến vào được khu vực mười vạn năm.
“Tuyệt Tâm Thảo bình thường đều sinh trưởng bên trong khe hở nham thạch, chúng ta đi vào bên trong sơn cốc tìm kiếm đi.” Diệp Viễn chỉ một hướng nói.
Luận kiến thức về linh dược, những người này có thúc ngựa chạy theo cũng đuổi không kịp Diệp Viễn, đương nhiên không có ý kiến.
Đoàn người theo đuôi nhau đi vào bên trong một cái sơn cốc, bắt đầu tìm kiếm.
Bỗng nhiên, cả người Diệp Viễn chấn động nói: “Đó… đó là Tử Sát Thiên U. Tử Sát Thiên U mười vạn năm! Ha ha, vận khí của chúng ta quá tốt!”
Xa xa, một gốc linh dược màu tím vô cùng chói mắt, mùi hương bay bốn phía, vừa nhìn đã biết không phải vật bình thường.
Đây là khu vực mười vạn năm, không cần nghĩ cũng biết là thứ tốt.
Tuy rằng nơi này được xưng là khu vực mười vạn năm, nhưng cũng không phải đâu đâu cũng là linh dược. Ngược lại, linh dược nơi này hi hữu, tìm được một gốc linh dược mười vạn năm giống như có được vận may lớn.
Một lần vô ý có thể bị hoang thú đuổi giết đến vô tận.
Mọi người nghi hoặc, hỏi Diệp Viễn: “Đại nhân, Tử Sát Thiên U là gì?”
Linh dược cấp chín cực kỳ hiếm thấy, hơn nữa khác biệt theo năm, hình thái của chúng thậm chí có thể thay đổi.
Đừng nói là võ giả, rất nhiều cường giả Đan Đế khi nhìn thấy linh dược quý hiếm cũng có thể không nhận ra được.
Diệp Viễn hơi kích động nói: “Tử Sát Thiên U là một loại linh dược cấp chín cực kỳ hiếm thấy, thân mang một bộ phận pháp tắc thiên đạo, rất khó thành hình! Tử Sát Thiên U mười vạn năm có thể giúp cường giả Hư Huyền tiến thêm một bước!”
Nghe Diệp Viễn nói xong, mọi người đều chấn động!
Nhất là Ngao Khiên và Huống Thiên Minh, bọn họ là cường giả Hư Huyền lâu năm nên hiểu rõ sâu sắc mỗi bước đi của cường giả Hư Huyền có bao nhiêu khó khăn.
Huống Thiên Minh hít sâu một hơi, nói: “Lão đệ, vậy còn chờ cái gì, chúng ta mau chóng đi lấy nó!”
Diệp Viễn gật đầu, cất bước đi vào.
Hắn mang theo một chút kích động, đi đến gần Tử Sát Thiên U.
“Rống!”
Mọi người vừa mới đi một nửa, một tiếng rống đáng sợ vang lên khiến bọn hắn biến sắc.
Một con hoang thú đầu trâu đi ra từ sâu bên trong sơn cốc, khí tức của nó khiến một cường giả Hư Huyền như Khương Thái Thương cũng phải rùng mình.
Con trâu này cao bằng ba người, dài vài chục mét, mỗi bước đi đều khiến mặt đất chấn động.
Diệp Viễn biến sắc nói: “Không tốt, đây là địa ngưu hoang dã, thực lực phải từ cường giả Hư Huyền trở lên!”
“Này… đại nhân, nó đang che chắn Tử Sát Thiên U, chúng ta… chúng ta có cần qua nữa không?” Vẻ mặt Khương Thái Thương khó coi nói.
Diệp Viễn quát: “Muốn qua thì ngươi tự qua, ta cũng chưa muốn chết! Chạy mau, còn thất thần cái gì!”
Khi bọn hắn nói chuyện, địa ngưu hoang dã đã tăng tốc chạy tới.
Trâu chưa tới, nhưng lực lượng đáng sợ kia đã đánh đến trước mặt mọi người!
Nhìn thấy uy thế này, Khương Thái Thương làm sao còn dám nhớ nhung Tử Sát Thiên U, cuống cuồng bỏ chạy.
Trông thân hình to lớn của con địa ngưu kia vậy mà hành động lại rất nhanh nhẹn, trong chớp mắt đã đuổi kịp nhóm người Diệp Viễn.
Thấy không thể trốn thoát, Khương Thái Thương hét lên: “Võ La, đánh với nó! Vừa đánh vừa lui, bảo hộ đại nhân ra ngoài.
Võ La cũng ngầm hiểu, lãnh vực Thần Vương của hai người liền được thi triển toàn bộ, trực tiếp đánh với địa ngưu hoang dã.
“Oành!”
Va chạm thật mạnh, trực tiếp đánh bay Võ La và Khương Thái Thương!
Thực lực của địa ngưu hoang dã này thật đáng sợ.
Võ La và Khương Thái Thương vừa đánh vừa lui, rất nhanh bảo vệ Diệp Viễn ra được ngoài sơn cốc. Địa ngưu hoang dã còn cảm thấy chưa đủ, đi theo sát bên ngoài.
Khi đoàn người Diệp Viễn và địa ngưu hoang dã biến mất, một thân ảnh chậm rãi hiện ra, đi đến bên cạnh Tử Sát Thiên U, khóe miệng gợi lên tươi cười đắc ý.
“Một đám ngu xuẩn, bận rộn nửa ngày, cuối cùng cũng không phải tiện nghi cho Ngô Viễn Kiều ta sao?”
Người này chính là Lôi Minh Thần Vương vẫn luôn ẩn mình ở một nơi bí mật gần đó!