“Tiểu huynh đệ thực sự là có mắt nhìn người, A Tứ ta đây ở nam thành có tiếng là bản đồ sống đấy! Trong Hoàng thành Thiên Ưng này, không có chuyện gì qua nổi mắt ta!” A Tứ nói văng cả nước miếng.
Diệp Viễn quét mắt nhìn hắn, nhàn nhạt nói: “Vậy ngươi nói cho ta nghe về bố cục của Hoàng thành Thiên Ưng này.”
A Tứ vẻ mặt hưng phấn nói: “Ha ha, cái này không thành vấn đề…”
A Tứ lại bắt đầu thao thao bất tuyệt, đem bố cục của Hoàng thành Thiên Ưng ra giới thiệu một lượt.
Hoàng thành Thiên Ưng, tổng cộng chia làm năm khu vực chính: Đông, tây, nam, bắc là bốn thành, cùng với nội thành nữa.
Luật lệ trong hoàng thành rất nghiêm ngặt, người ở bốn thành kia nếu như không được cho phép, nghiêm cấm tiến vào nội thành.
Kẻ nào chống lại, giết không tha.
Mà điều kiện chính để vào được nội thành, chính là phải có giấy chứng nhận vĩnh cửu hay còn là lệnh bài vĩnh cửu!
Nhưng là năm nghìn vạn Thần Nguyên Thạch, đã làm cho đại bộ phận mọi người phải chùn bước.
Bốn thành đông, tây, nam, bắc có thể nói là khu của thường dân, ngư long hỗn tạp.
Vị trí hiện tại của Diệp Viễn chính là khu vực nam thành.
Nam thành ở dưới sự thống trị của sáu đại thế lực, Đông Phương gia, Triệu gia, Tôn gia là ba đại gia tộc, cùng với ba đại bang phái Đồ Long bang, Ngân Vũ bang và Nhật Nguyệt bang.
Tam đại gia tộc thì lũng đoạn huyết mạch kinh tế của nam thành, mà tam đại bang phái thì cường thủ cướp đoạt.
Ba người vừa đi vừa nói, đã đi qua mấy con phố.
Trên đường phố, ngựa xe như nước, rất là sầm uất.
“Phần phật!”
Ba người vừa đi tới, một đám người lập tức xông ra, đem hai người vây tròn lại.
Những người xung quanh thấy một màn như vậy, không ít người xúm lại một chỗ, dường như đã thành thói quen.
“Đồ Long bang lại bắt nạt người mới rồi, Tiểu tử này cũng thật không may, sao lại tìm tới A Tứ?”
“Tiểu tử này nhìn mi thanh mục tú, nhìn qua giống như một công tử, vừa nhìn là biết chưa trải sự đời, dễ bị người ta lừa gạt.”
“Hy vọng tiểu tử này thức thời một chút, cũng tránh cho da thịt phải chịu khổ.”
Người phía trước trên mặt có một vết sẹo, nhìn qua trông thật dữ tợn.
Hắn quan sát Diệp Viễn từ trên xuống dưới, giống như một con sói tham lam.
“A Tứ, lần này mang đến một con dê béo, nhìn rất được nha!” Tên mặt sẹo cười nói.
A Tứ ra nghênh đón, cong lưng như mèo, ăn nói khép nép: “Hồ đường chủ, đâu chỉ rất được! Tiểu tử này bỏ ra một triệu Thần Nguyên Thạch, đến lông mày cũng không nhăn một cái.”
Tên mặt sẹo nhướng mắt, mừng rỡ nói: “Nha, thật đúng là con cá lớn! A Tứ ngươi lần này làm được không tệ, về sau chia cho ngươi năm nghìn!”
A Tứ vừa nghe vừa mừng khấp khởi, luôn miệng nói: “Đa tạ Hồ đường chủ! Đa tạ Hồ đường chủ!”
Diệp Viễn hứng thú xem một màn này, điềm nhiên nói: “Cho nên… Ngươi không có ý định đưa ta đến Vạn Bảo Lâu sao?”
Tên mặt sẹo vừa nghe liền cười to nói: “Vạn Bảo Lâu? Ha ha ha… Đi chứ, để tất cả Thần Nguyên Thạch ngươi ở lại đây, ngươi muốn đi đâu Hồ gia ta sẽ không quản.”
Diệp Viễn vẫn thản nhiên: “Nếu như ta nói không?”
Tên mặt sẹo vừa nghe, nửa cười nửa không, nói: “Mỗi tên người mới lúc đầu vào thành tính khí đều rất quật cường, thế nhưng sau đó, bọn hắn so với con chó ta nuôi còn muốn ngoan ngoãn nhu thuận hơn. A Tứ không nói cho ngươi biết, Đồ Long bang ở nam thành này mạnh như thế nào sao? Mà ta, chính là Hồ Thanh Mộc- đường chủ Thanh Mộc Đường của Đồ Long bang.”
Diệp Viễn híp hai mắt, nói: “Đồ Long Bang? Tên thật sự rất hay nha!”
Diệp Viễn thế nhưng xuất thân là bán Long tộc, đám người này, lại dám gọi tên bang là Đồ Long Bang, vậy ý là muốn tới giết hắn và Long Chiến?
Hồ Thanh Mộc nghe vậy sảng khoái nói: “Thật không? Ta cũng thấy tên Đồ Long Bang nghe rất có khí phách! Ha ha, có điều coi như ngươi vuốt mông ngựa cũng không được! Nhanh giao Thần Nguyên Thạch trên người ra đây, bằng không… Hồ gia của ngươi hôm nay sẽ cẩn thận dạy dỗ ngươi cách đối nhân xử thế!”
Ánh mắt Diệp Viễn loé sáng, thân hình chợt biến mất không thấy tăm hơi.
“Xuy xuy xuy…”
Hồ Thanh Mộc còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, Diệp Viễn đã lần nữa đứng trước mặt hắn.
Sắc mặt hắn trầm xuống, chỉ vào Diệp Viễn: “Tiểu tử, ngươi giỡn cái trò gì vậy hả?”
Diệp Viễn mặc kệ hắn, xoay qua Long Chiến nói: “Chúng ta đi! À... đem theo hắn.”
Long Chiến hiểu ý, trực tiếp chụp tay A Tứ lôi đi.
A Tứ tu vi chẳng qua là ở Khuy Thiên Cảnh, chỗ nào xứng là đối thủ của Long Chiến, Long Chiến một bạt tai khiến cho hắn choáng váng rồi kéo đi.
“Muốn đi, đã hỏi qua Hồ gia nhà ngươi chưa?” Hồ Thanh Mộc hô to một tiếng, liền muốn động thủ.
Bỗng nhiên, hắn thấy đũng quần mát lạnh.
“Ha ha ha ha…”
Những người vây xem xung quanh, tất cả đều phá lên cười.
Thì ra, mười mấy người này vừa định xuất thủ, toàn bộ quần đều bị một kiếm chém qua làm cho tụt xuống.
Hiện tại, bọn hắn chỉ cảm thấy đũng quần mát lạnh.
“Cười cái gì mà cười! Còn cười nữa, ta đập cửa hàng của các ngươi!”
Hồ Thanh Mộc là một đại lão gia, lúc này thẹn đến đỏ bừng mặt.
Bất quá, uy hiếp của hắn vẫn có tác dụng, mọi người quả nhiên không dám cười to nữa.
Chỉ là gương mặt vẫn nóng bừng, thật là khó chịu.
Hắn vội vã xách quần lên, tái mặt nói: “Tiểu tử này cảnh giới không cao, thực lực lại mạnh như vậy! Hắn vừa rồi nếu muốn giết chúng ta, e rằng tất cả chúng ta bây giờ đều là người chết!”
Hồ Thanh Mộc nhưng là cao thủ Quy Khư trung kỳ, hắn mang theo thủ hạ, còn có năm sáu người ở Quy Khư sơ kỳ.
Thực lực như này, tại nam thành đã là không tệ, ai biết lại bị một người trẻ tuổi một kiếm đánh tụt quần.
Vừa rồi, Hồ Thanh Mộc là không thấy được Diệp Viễn xuất kiếm như nào.
Ánh mắt Hồ Thanh Mộc lộ ra vẻ sợ hãi, hắn là một Quy Khư trung kỳ, thậm chí Quy Khư sơ kỳ xuất kiếm như nào cũng không nhìn ra, cái này thật quá đáng sợ!
Cảnh tượng ở trên đường cái, mười mấy đại hán thi nhau kéo quần lên, rồi bỏ chạy, nhìn rất là lộn xộn.
…
A Tứ tỉnh lại trong lo sợ, gặp ngay hung thần ác sát Long Chiến, lập tức sợ đến tè ra quần.
“Tha mạng! Đại nhân tha mạng! Tiểu nhân… Tiểu nhân cũng là do thân bất do kỷ thôi!”
A Tứ quỳ trên mặt đất, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng nói.
“Ta đã hỏi thử, nam thành căn bản không có Vạn Bảo Lâu! Vạn Bảo Lâu của Hoàng thành Thiên Ưng ở trong nội thành!” Diệp Viễn thong thả nói.
A Tứ toàn thân chấn động, nói: “Ta … Ta có cách liên hệ với nội thành! Ta… Ta nhất định giúp đại nhân liên lạc với Vạn Bảo Lâu!”
Diệp Viễn liếc hắn một cái, cười nói: “Nói chuyện với người thông minh chính là không tốn sức, chỉ tiếc, mắt ngươi quá tệ.”
A Tứ nghe vậy, trong lòng phát sầu, hắn sao có thể nghĩ đến một tiểu tử mới tiến nhập Quy Khư lại có thực lực mạnh như vậy?
Thời điểm Diêp Viễn xuất kiếm, hắn chỉ cảm thấy một trận gió thổi qua, cái gì cũng chưa nhìn thấy.
Tốc độ như này, quả thật đáng sợ.
A Tứ đương nhiên đã thấy qua cường giả Quy Khư Cảnh xuất thủ, nhưng là cho tới nay vẫn chưa chứng kiến kiếm thuật đáng sợ như vậy.
Sớm biết như này, cho hắn mấy lá gan hắn cũng không dám!
“Đại nhân… Đều do A Tứ có mắt như mù! Có điều, xin đại nhân yên tâm, A Tứ chưa từng có ý nghĩ hại đến tính mạng đại nhân! Hồ đường chủ bọn hắn, đều là chỉ cần tiền, không muốn mạng.” A Tứ run rẩy nói
Diệp Viễn thản nhiên nói: “Nếu như các ngươi muốn giết người, không đơn giản chỉ là tụt quần đâu.”
A Tứ rùng mình, cảm giác như vừa dạo qua Quỷ Môn Quan.
Bỗng nhiên Diệp Viễn đứng lên nói: “Đi thôi.”
A Tứ sững sờ: “Đi đâu?”
Diệp Viễn chậm rãi nói: “Mang ta đến trụ sở của Đồ Long Bang”.