Diệp phủ, một người trẻ tuổi thi lễ với Diệp Viễn, nói: “Diệp trưởng lão, đã đày Chu Vi đi thành Cổ Tướng, phong ấn tu vi, làm nô ba trăm năm. Còn Tống Khải Dương, đại trưởng lão ra sức bảo vệ hắn. Có điều, Đại trưởng lão bảo hắn quỳ một tháng ở quảng trường Đan Tháp, để làm nguôi lửa giận của Diệp trưởng lão.”
Diệp Viễn nghe vậy thản nhiên nói: “Tiểu lão nhi Nhược Hư này đây là lấy lùi làm tiến! Có điều, quỳ một tháng, đối với Tống Khải Dương mà nói cũng là một hình phạt không nhỏ. Thiên Bình, khổ cực ngươi rồi.”
Người trẻ tuổi khom người nói: “Vì trưởng lão phân ưu, không khổ cực.”
Diệp Viễn liếc hắn một cái, cười nói: “Thiên Bình, dựa vào tư chất của ngươi, cũng không cần trở thành tùy tùng của ta, cần gì phải tự làm khổ chính mình?”
Người trẻ tuổi này tên là Ninh Thiên Bình, là người trẻ tuổi nhất của Ninh gia!
Cho dù là Ninh Phương Vanh, tư chất cũng kém hơn Ninh Thiên Bình.
Lúc trước Ninh Lập Tiếu cũng hao tốn ba tỷ, lấy Hạo Nhật Càn Khôn Đan, chính là để cho hắn.
Sau khi uống viên Hạo Nhật Càn Khôn Đan kia, Ninh Thiên Bình rất nhanh phát hiện ra, viên đan dược kia không giống bình thường.
Hắn lúc đó vẫn chỉ là Quy Khư đại viên mãn, nhưng mà rất nhanh đã lĩnh ngộ trực tiếp vượt qua bình cảnh nửa bước Thần Quân, trở thành cường giả Thần Quân tầng một.
Sau khi đột phá, việc tu luyện của hắn giống như là lên dây cót, thực lực đột nhiên tăng mạnh.
Lúc này mới có thời gian còn chưa đến trăm năm, hắn đã tu luyện tới đỉnh phong Thần Quân tầng hai!
Tốc độ tu luyện bậc này, quả thực nghe rợn cả người.
Ninh Thiên Bình rất nhanh đã phát hiện ra, đây là tác dụng của Hạo Nhật Càn Khôn Đan.
Hắn vốn định tới cảm tạ Diệp Viễn một chút, nhưng mà nghe nói Diệp Viễn đã chết ở trong không gian truyền thừa, trong lòng khó chịu một thời gian dài.
Nhưng mà lần này, Diệp Viễn cường thế trở về, rung động toàn bộ hoàng thành.
Ninh Thiên Bình nghe nói Diệp Viễn muốn tìm một tùy tùng, hắn liền chủ động xin đến làm công.
Dựa vào thân phận của hắn, chỉ có người khác làm tùy tùng cho hắn, chứ làm gì có chuyện hắn làm tùy tùng cho người khác?
Cho dù là những trưởng lão kia, cũng không dám để cho Ninh Thiên Bình làm tùy tùng.
Có điều thái độ của Ninh gia đối với chuyện này là ủng hộ, còn trợ giúp nhiều mặt cho Ninh Thiên Bình, mới khiến cho hắn trổ hết tài năng giữa đám hộ pháp.
Bây giờ, muốn trở thành tùy tùng của Diệp Viễn, cũng không phải chuyện dễ dàng.
Trước đây, Diệp Viễn đối với bọn họ mà nói, chỉ là thiên phú nghịch thiên.
Diệp Viễn chỉ có thể luyện chế được thần đan cấp ba, đối với bọn họ căn bản không có lợi ích gì.
Nhưng mà bây giờ, khoảng cách đến đan thần tứ tinh của Diệp Viễn chỉ còn một bước ngắn.
Một khi hắn thành công đột phá, vậy thì ý nghĩa sẽ hoàn toàn khác.
Gần quan được hưởng lộc, ai có thể trở thành tùy tùng của Diệp Viễn, đương nhiên sẽ có được chỗ tốt mà không thể nào tưởng tượng được.
Cho nên lần sắp xếp tùy tùng này của Diệp Viễn, có thể nói là mọi người đã sớm tranh nhau đến vỡ đầu.
Lâm Đông đáng thương, hiện tại, chỉ có thể ở trong nhà than thở giống như tiểu tức phụ.
Đã từng có một có một cái duyên to bằng trời ở trước mặt hắn, hắn không quý trọng, bây giờ mất đi, chỉ có thể không ngừng hối tiếc.
Hắn không hăng hái với Diệp Viễn, ít nhiều vẫn còn có cái nguyên nhân Diệp Viễn chỉ là đan thần tam tinh.
Nhưng mà hắn có nằm mơ cũng không ngờ được, ngày này lại tới nhanh như vậy.
Chỉ ngắn ngủi trăm năm, Diệp Viễn từ Quy Khư trung kỳ tầng chín, đột phá đến Quy Khư đại viên mãn đỉnh phong.
Bây giờ muốn quay đầu, đã là không thể nào.
Huống chi, trước đây Diệp Viễn bị vây hãm ở trong không gian truyền thừa, hắn còn quở trách đám người Ly Nhi.
Ninh Thiên Bình cười nói: “Trăm năm trước, Ninh gia chúng ta mua được Hạo Nhật Càn Khôn Đan của Diệp trưởng lão, tất cả mọi người đều nói Ninh gia là dùng Thần Nguyên Thạch để đổi lấy ân tình của ngài. Thật ra, trước đây ta cũng cho là như vậy. Nhưng khi ta uống Hạo Nhật Càn Khôn Đan, một lần hành động đã đột phá Thần Quân Cảnh, ta liền biết thật gia là Ninh gia ta chiếm tiện nghi của Diệp trưởng lão! Giá trị của viên đan dược kia, căn bản không thể dùng Thần Nguyên Thạch để đo đếm.”
Diệp Viễn cũng cười nói: “Cho nên, ngươi đây là tới báo ân?”
Ninh Thiên Bình lại lắc đầu nói: “Ta biết Diệp trưởng lão không cần báo ân, cái này cũng không có gì để giấu giếm. Bây giờ, toàn bộ hoàng thành, có ai không hy vọng trở thành tùy tùng của Diệp trưởng lão? Chỉ cần đi theo ngài, tương lai sẽ rộng mở vô hạn. Nói trắng ra, tất cả mọi người đều muốn dính lấy ánh sáng của ngài!”
Diệp Viễn có chút bất ngờ nhìn Ninh Thiên Bình, không ngờ được hắn lại thẳng thắn thành khẩn như thế.
Biết là một chuyện, ở ngay trước mặt hắn nói ra lại là một chuyện khác.
Chí ít tính cách thẳng thắn của Ninh Thiên Bình, khiến cho Diệp Viễn hết sức thưởng thức.
Nếu như Ninh Thiên Bình nói một chút quang minh chính đại cái gì mà có ơn với hắn, cảm quan của hắn với đối phương, tự nhiên sẽ kém một mảng lớn.
Đối với hắn, tự nhiên sẽ không tín nhiệm mấy nữa.
Đối với người chưa quen thuộc, Diệp Viễn vẫn là muốn kiểm tra một phen.
Giống như Lâm Đông, hắn giúp mình đối phó Tần Hiểu, nhưng khi đụng phải Tống Khải Dương lại giấu đầu hở đuôi, Diệp Viễn sẽ không cho hắn cơ hội lần thứ hai.
Đối với Ninh Thiên Bình mà nói, mặc dù hắn là người Ninh gia, nhưng nếu như không qua được khảo nghiệm của chính mình, thì cũng không được.
Hai người đang nói chuyện thì mấy người Nguyệt Mộng Ly, Bạch Quang đột nhiên tìm tới.
Diệp Viễn nhìn thấy khí thế của mấy người này, không khỏi bị dọa cho giật mình.
“Các ngươi đây là làm sao vậy?” Diệp Viễn hiếu kỳ hỏi.
Ninh Thiên Bình rất thức thời, nhìn thấy một màn này liền trực tiếp cáo từ rời đi, qua việc này cảm quan của Diệp Viễn đối với hắn lại tăng lên không ít.
Mấy người “khí thế bừng bừng”, nhưng mà đến trước mặt Diệp Viễn, tập thể lại đột nhiên tắt hỏa.
Bọn họ ngươi nhìn ta một cái, ta nhìn ngươi một cái, đúng là không biết nên mở miệng thế nào.
Bộ dạng này, khiến cho Diệp Viễn càng hiếu kỳ hơn.
“Đại tẩu, vẫn là tẩu nói đi!” Bạch Quang nói.
Nguyệt Mộng Ly ngẫm lại, bỗng nhiên lấy hết dũng khí nói: “Viễn ca, chúng ta tới tìm chàng là muốn nói với chàng, chúng ta muốn một mình đi ra ngoài lịch luyện.”
Diệp Viễn nghe vậy biến sắc, trầm giọng nói: “Không được!”
Cường giả ở Thông Thiên Giới nhiều như vậy, một chút thực lực của đám người Nguyệt Mộng Ly, một mình đi ra ngoài lịch luyện, quả thực so với tìm chết không có gì khác nhau cả.
Đừng nhìn Thông Thiên Giới trật tự, chính là không có chỗ nào không có nguy cơ.
Chỉ lấy cường giả cùng thời với Lãnh Vũ mà nói, chân chính sống được hơn mấy chục vạn năm, có được mấy người?
Mấy người Ly Nhi, nếu gặp phải chuyện không may, cả đời này hắn không thể nào tha thứ cho mình.
Thái độ này của Diệp Viễn, Nguyệt Mộng Ly hiển nhiên đã sớm đoán trước được.
“Viễn ca, Ly Nhi biết chàng cũng vì muốn tốt cho mấy người chúng ta. Nhưng mà nếu chúng ta luôn ở dưới sự bảo hộ của chàng thì vĩnh viễn chỉ có thể ở phía sau nhìn chàng! Dựa vào thiên phú của chàng, chênh lệch giữa chúng ta sẽ càng ngày càng lớn. Cho đến cuối cùng, chúng ta sẽ không theo kịp bước chân chàng nữa. Ta biết, mấy năm nay chàng vì Linh Tuyết tỷ tỷ, chịu không biết bao nhiêu cực khổ, nhận áp lực rất lớn. Chúng ta không muốn vĩnh viễn chỉ có thể ở phía sau yên lặng nhìn chàng, cái gì cũng không làm được! Chúng ta hy vọng có một ngày, có thể cùng chàng kề vai chiến đấu, mà không phải chỉ có thể ở phía sau chàng lo lắng đến lòng nóng như lửa đốt!” Nguyệt Mộng Ly nói.
Bạch Quang lúc này cũng lên tiếng nói: “Đại ca, trước đây chúng ta ở thế giới Tiên Lâm, đại sát tứ phương, khi đó đệ còn có thể đuổi kịp bước chân huynh. Nhưng mà bây giờ, đệ chỉ có thể ở một bên góp phần trợ uy? Huynh có biết, đệ dày vò cỡ nào không? Lúc ở thế giới Tiên Lâm, Thiên Nghiệt Tà Thần kia xuất hiện, huynh có biết đệ có bao nhiêu vô lực và tuyệt vọng không! Đệ không hy vọng lúc gặp phải nguy hiểm vĩnh viễn chỉ có thể cầu khẩn Diệp Viễn xuất hiện! Huynh có thể cứu chúng ta một lần, cứu chúng ta hai lần, nhưng mà sau này thì sao?”
Diệp Viễn nhìn bọn họ há hốc mồm, lại không biết nên nói cái gì cho phải.