Vẻ mặt chưởng quỹ lúng túng, có chút nói không ra lời.
Cầu được ước thấy, lời như vậy không có tiệm thuốc nào dám nói.
Vạn nhất chữa chết người, hoặc là không luyện ra được đan dược, vậy thì thật là tự mình vả mặt mình đến sưng.
Cũng may phố Quế Hương là chỗ hẻo lánh, hiệu thuốc nhỏ này của bọn họ không làm người khác chú ý, nếu không chỗ này sớm đã bị người cùng nghề hợp nhau tấn công rồi.
Nhưng mà chưởng quỹ biết, loại chuyện này là không tránh được, sớm muộn cũng sẽ bị người ta biết.
Mà người thanh niên này, chỉ sợ sẽ là người đầu tiên đến cửa trêu chọc.
“Ừm, chưởng quỹ, ta đang hỏi hỏi ngươi đấy, ngươi nói chuyện đi chứ! Nếu như các ngươi đã là cầu được ước thấy, vậy bây giờ ta sẽ cầu đan! Chưởng quỹ, có dám nhận không?”
Dáng vẻ của người thanh niên là một bộ gây sự, bức cho chưởng quỹ lui mấy bước.
Chưởng quỹ cũng muốn đồng ý, nhưng mà hắn không có sức!
Người trẻ tuổi này vừa nhìn đã biết là con nhà giàu, hắn rõ ràng chính là đến để gây chuyện, đan dược mà hắn ta cầu còn có thể dễ luyện sao?
“Đây… đây…” Chưởng quỹ mồ hôi đầy đầu, không biết trả lời như thế nào.
Người thanh niên nhếch khóe miệng lên, khinh thường nói: “Không có bản lĩnh, còn ra vẻ đuôi sói cái gì! Hắc, bản… công tử tháo dỡ bảng hiệu của các ngươi!”
“Công… công tử, đây… đây không hay đâu?” Tiểu Hoàn đối với dáng vẻ gây sự của thiếu gia nhà mình, cảm thấy rất xấu hổ, khuyên nhủ.
“Có cái gì không hay? Bọn họ dám nói khoác, còn không cho ta dỡ cái bảng hiệu này?” Người thanh niên dây dưa không từ bỏ nói.
Đúng lúc này, một người trẻ tuổi đi ra từ sau tấm bình phong, nhàn nhạt mở miệng nói: “Cô nương, ngươi yêu cầu đan dược gì, cứ việc nói là được. Động một chút là dỡ bảng hiệu của người ta, như vậy không hay đâu.”
Diệp Viễn nói lời này cực kỳ bình tĩnh, dường như đã quên vài ngày trước đó hắn vừa mới tháo dỡ bảng hiệu của người ta, còn buộc người ta đổi tên bang phái.
Ngô… Đây là người ta tự nguyện, không phải ta ép.
Người trẻ tuổi kia thấy Diệp Viễn liếc mắt đã nhìn thấu mình, không khỏi hơi kinh ngạc, đột nhiên lại có chút tức giận.
Tên gia hỏa này, đạo lý nhìn thấu nhưng không nói toạc ra, không hiểu sao?
Chỉ thấy khóe miệng nàng nhếch lên, khinh thường nói: “Ta nói này, bảng hiệu này chính là ngươi treo hả?”
Diệp Viễn bất động thanh sắc nói: “Phải thì thế nào?”
“Thế nào? Ha ha, khẩu khí đúng thật là lớn! Ngươi cho rằng ngươi là Dược tổ? Còn cầu được ước thấy! Bản… cô nương hôm nay chính là muốn dỡ bảng hiệu này của ngươi” !
Diệp Viễn thản nhiên nói: “Dỡ bảng hiệu, ngươi cũng phải có bản lĩnh này.”
“A! Nhìn tiểu tử nhà ngươi, tuổi không lớn lắm, khẩu khí đúng thật là không nhỏ! Ngươi chờ đấy!”
Cô nương này đột nhiên quay người lại, chạy ra đại sảnh, đi tới trên đường lớn, lấy tay mở ra hình loa, lớn tiếng hét lên: “Này, tất cả mọi người tới xem một chút, tất cả mọi người tới xem một chút đi!”
Một tiếng hét này của nàng, lập tức có không ít người bị hấp dẫn tới.
Mặc dù phố Quế Hương là nơi hẻo lánh, nhưng ít nhiều cũng có chút nhân khí. Nếu không, Kinh Lôi Bang cũng không mở tiệm thuốc nhỏ ở chỗ này.
Nữ tử cười lạnh trong lòng nói: “Không phải ngươi rất ra vẻ sao, nhiều người nhìn như vậy, lát nữa ngươi không luyện chế ra được đan dược, ta lại muốn xem xem kết cục của ngươi thế nào! Cái bảng hiệu này của ngươi, bản cô nương hôm nay nhất định dỡ xuống!
Nhìn thấy một màn này, trong lòng chưởng quỹ “lộp bộp”, thầm nói tiêu rồi.
Nhưng mà khóe miệng Diệp Viễn lại hiện lên một vẻ vui vẻ khó phát hiện, thế này… dường như cũng không tệ.
Vẻ mặt Tiểu Hoàn lúng túng, nói với Diệp Viễn: “Vị công tử này, xin lỗi, tính khí của tiểu thư nhà ta chính là chỉ sợ thiên hạ không loạn.”
Diệp Viễn khoát tay, cười nói: “Không sao, cứ để cho nàng náo.”
Chưởng quỹ liếc mắt nhìn về phía Diệp Viễn, thầm nghĩ ngươi sắp phải đóng cửa rồi còn để cho nàng náo…
Lần này, mình sắp thất nghiệp rồi.
Thấy mọi người xúm lại, trong lòng nữ tử đắc ý một hồi, nhưng mà trên mặt lại tức giận nói: “Mọi người xem cái hiệu thuốc nhỏ này, thế mà lại viết là cầu được ước đấy, ta nghĩ Luyện Dược Sư của tiệm thuốc nhà này nhất định rất lợi hại! Hôm nay, bản công tử liền tới giúp mọi người thử nghiệm, để cho mọi người xem một chút, cái tiệm thuốc nhỏ này rốt cuộc có phải là ngọa hổ tàng long hay không!”
Nàng nói to câu này, lập tức gây nên sự chú ý của mọi người.
“y, Diệu Thủ Trai treo bảng hiệu này lên lúc nào vậy, sao ta không biết?”
“Cầu được ước thấy! Khẩu khí thật là lớn!”
“Những tiệm thuốc lớn trong nội thành kia cũng không dám treo bảng hiệu thế này đi?”
…..
Diệu Thủ Trai chính là tên của tiệm thuốc này, ở trên phố Quế Hương này cũng nhiều năm rồi, mọi người đã sớm quen.
Chưởng quỹ lặng lẽ treo tấm bảng này lên, chính là sợ để mọi người chú ý.
Bây giờ thì hay rồi, cô nương này trực tiếp đưa hết người tới.
Trên mặt chưởng quỹ lộ ra thần sắc tuyệt vọng.
Cô nương này, quá ác!
Nói xong, nữ tử kia quay đầu đối mặt với Diệp Viễn nói: “Ha, tiểu tử, có dám đi ra không? Ở trước mặt mọi người, chúng ta tới xem cầu được ước thấy này của ngươi, rốt cuộc là có bao nhiêu lợi hại!”
Diệp Viễn mỉm cười, từ từ bước ra, chắp tay nói với mọi người: “Chào các vị láng giềng, Diệu Thủ Trai này, về sau chính là do Diệp Viễn ta đến làm chủ! Mọi người có bệnh tật, trúng độc hay cầu đan gì đều có thể tới tìm ta. Từ cấp bốn trở xuống, cầu được ước thấy!”
“A, tiểu tử này thực dám nói khoác!”
“Cấp bốn trở xuống, cầu được ước thấy? Lời nói khoác này cũng quá lớn đi?”
“Diệu Thủ Trai không phải địa bàn của Đồ Long Bang à, tiểu tử này ở đâu chui ra vậy?”
…
Câu nói của Diệp Viễn lập tức khiến mọi người xôn xao.
Nữ tử híp mắt, nhìn về phía Diệp Viễn trong lòng cười nhạt một hồi.
Còn giả vờ!
Lát nữa ta xem ngươi thu dọn cục diện này thế nào!
Tiểu tử không biết trời cao đất rộng!
“Ha ha, Diệp dược sư, ngươi đã lợi hại như vậy, vậy bây giờ ta liền cầu đan!” Cô nương kia nói.
Diệp Viễn làm một thủ thế mời, nói: “Cầu đan, đan phương linh dược phải tự có. Thần đan cấp ba, mở đầu một trăm vạn Thần Nguyên Thạch.”
“Hả…”
Lời này vừa nói ra, nữ tử kia không khỏi há to mồm, giật mình nói: “Một trăm vạn Thần Nguyên Thạch? Ngươi sao không đi cướp đi!”
Diệp Viễn thản nhiên nói: “Đan dược của ta, đáng có cái giá này!”
Cuồng vọng!
Thật là cuồng vọng!
Đan dược của Ngộ Phong dược sư, cũng không có đắt như vậy!
Tiểu tử này, muốn tiền đến điên rồi sao?
Nhìn thấy Diệp VIễn một bộ dáng vẻ nhất định là thế, nữ tử không khỏi tức giận, nói: “Được! Ninh Tư Ngữ ta phải thử một chút xem, ngươi có thể luyện chế ra dạng đan dược gì! Đây, đan phương và linh dược đều ở trong nhẫn trữ vật! Nếu như ngươi không luyện chế ra được, ta sẽ đập nát bảng hiệu của ngươi tại chỗ!”
Diệp Viễn nhận lấy nhẫn đựng vật, lấy đan phương ra xem, trên mặt không khỏi lộ vẻ bất ngờ.
Ninh Tư Ngữ nhìn thấy sắc mặt Diệp Viễn, không khỏi cười nhạt nói: “Thế nào, trợn tròn mắt rồi hả? Xem ta đập bảng hiệu của ngươi đi!”
Dứt lời, nàng nhảy người lên, định đập bảng hiệu.
Nhưng mà thân nàng vừa mới bay lên đến giữa không trung, đã bị Diệp Viễn túm lấy mắt cá chân, cưỡng ép kéo xuống.
“Ngươi! Nhiều người xem như vậy, ngươi dám đổi ý?” Ninh Tư Ngữ nói.
Diệp Viễn nhàn nhã liếc nhìn nàng một cái, nói: “Ta lúc nào nói không luyện chế được?”
Ninh Tư Ngữ cười lạnh nói: “Biểu cảm vừa rồi của ngươi, đã bán đứng ngươi!”
Diệp Viễn bật cười nói: “Ta tưởng ngươi đến cho ta đề khó giải gì, không ngờ được… lại đơn giản như vậy.”