Tiếng la tê tâm liệt phế, khiến tất cả mọi người tim đập nhanh.
Dạng tiếng la này, liên tục duy trì gần nữa canh giờ.
Thẳng đến cuối cùng, Hồ Phi đã sức cùng lực kiệt, đến âm thành cũng không phát ra được nữa.
“Khỏi! Thế mà lại khỏi rồi! Ta nghe nói, độc Lục Thi căn bản không có thuốc nào cứu được, thế mà hắn lại khỏi rồi!” Tống Ngọc kinh hô.
Mặc dù Hồ Phi không còn khí lực, nhưng chỗ thịt thối rữa trên người hắn đang khôi phục với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Hiển nhiên, đan dược của Diệp Viễn, đã chiến thắng độc Lục Thi.
Vẻ mặt mọi người kinh ngạc nhìn một màn này, vô cùng khó tin.
Vừa rồi loại tình huống đó, hiển nhiên là độc Lục Thi vô cùng mạnh, cho dù có đan dược cũng khó mà trị được.
Nhưng mà, đan dược của Diệp Viễn lại miễn cưỡng kéo Hồ Phi từ điện Diêm Vương trở về.
“Diệp Huynh không hổ được gọi là Dược Sư, loại thủ đoạn này, quả thực là không thể tưởng tượng nổi!” Quách Cảnh Dương thở dài nói.
“Đây thật là người sống chết sinh bạch cốt mà! Thủ đoạn của Diệp huynh, tại hạ xin lĩnh giáo.” Mã Sướng thở dài từ đáy lòng.
Diệp Viễn cười nói: “Ta cũng không biết Dục Thanh Đan này có tác dụng không, vừa rồi ở tình huống đó, cũng chỉ có thể thử một lần.”
Tống Ngọc nghe vậy, con ngươi không khỏi co rụt lại, nói: “Cái gì? Dục Thanh Đan? Đây… đây chỉ là Dục Thanh Đan?”
Không chỉ hắn, tất cả mọi người đều nghĩ mà sợ.
Dục Thanh Đan chỉ là đan dược giải độc cấp sáu bình thường nhất, độ khó luyện chế chỉ có cấp một, luận dược hiệu yếu đến mức không thể yếu hơn được nữa.
Bọn họ đều cho rằng Diệp Viễn cho Hồ Phi uống linh đan diệu dược gì, ai biết chỉ là Dục Thanh Đan, mặt hàng bình thường nhất có đầy đường!
Dục Thanh Đan có thể có dược hiệu đáng sợ như thế, vậy thì đó phải là phẩm cấp gì?
Thần phẩm Tử Linh?
Thần phẩm Hư Linh?
Còn về thần phẩm Hạo Linh, bọn họ nghĩ cũng không dám nghĩ.
Bọn họ căn bản chưa từng thấy thần đan Hạo Linh cấp sáu.
Diệp Viễn gật đầu nói: “Linh dược của Vạn Bảo Lâu ở đại đế đô Cực Vận có hạn, một vài dược liệu trân quý đều không có, cho nên không thể nào luyện chế được một ít đan dược giải độc có hiệu quả tốt, chỉ có thể dùng tạm Dục Thanh Đan.”
Diệp Viễn cũng không giải thích chấn động của bọn họ, Dục Thanh Đan đối với hắn mà nói, thật sự quá đơn giản.
Hắn thuận tay luyện chế một chút, đã là đỉnh phong Hạo Linh.
Chỉ là, đám người Tống Ngọc hai mặt nhìn nhau, trực tiếp cạn lời.
Tạm như vậy, thì cũng quá đáng sợ đi?
Dục Thanh Đan đã có hiệu quả đáng sợ như thế, vậy nếu để hắn luyện chế một ít đan dược cao cấp.vậy thì còn thế nào?
Đúng lúc này, Hồ Phi từ từ tỉnh lại.
“Ta… ta còn chưa chết?” Hồ Phi có chút mơ hồ nói.
“Hồ Phi, ngươi phải cảm tạ Diệp huynh cho tốt. Nếu như không có đan dược của hắn, bây giờ sợ rằng ngươi đã là một đống sương trắng rồi.” Quách Cảnh Dương nói.
Hồ Phi chợt nhớ tới một tiếng gầm kia của Diệp Viễn, hắn hé miệng, vội vàng thi lễ với Diệp Viễn nói: “Đa tạ Diệp huynh, ơn này, Hồ mỗ cả đời khó quên. Diệp huynh là chính nhân quân tử, lấy ơn báo oán, Hồ mỗ xấu hổ.”
Những người trước đó cười nhạo Diệp Viễn, đương nhiên cũng có Hồ Phi ở trong.
Nhưng mà bây giờ, hắn vô cùng hối hận.
Diệp Viễn cười nói: “Không cần khách khí, một cái nhấc tay mà thôi, chúng ta tiếp tục đi đi.”
…