“Cái này… Cái này sao có thế? Hừ, ta không tin! Ta nhất định phải đánh bại hắn!” Đường Ngọc Nhi không chịu thua nói.
Thiên Vũ cười cười, cũng không nói thêm gì. Nói thật, Thiên Vũ cũng rất chờ mong cuộc chiến giữa Đường Ngọc Nhi và Diệp Viễn.
Đường Ngọc Nhi không tu luyện kiếm đạo, kiếm ý của Diệp Viễn có mạnh hơn, cũng không ảnh hưởng tới Đường Ngọc Nhi phát huy.
Dù sao thực lực của Đường Ngọc Nhi cũng là nửa bước Ngưng Tinh, Diệp Viễn sẽ phá giải như thế nào đây?
Trên lôi đài, Diệp Viễn và Trương Kính giao đấu đã tiến hành đến giai đoạn gay cấn.
Trương Kính bỗng nhiên thu kiếm mà đứng, nói với Diệp Viễn: “Chậm đã!”
Diệp Viễn cũng dừng tay hỏi: “Trương sư huynh có gì chỉ giáo?”
Trương Kính thản nhiên cười nói: “Không ngờ tạo nghệ kiếm đạo của Diệp sư đệ vậy mà cao như thế, Trương mổ cam bái hạ phong! Tiếp theo ta sẽ xuất ra một kiếm mạnh nhất của ta, nếu Diệp sư đệ có thế tiếp được, Trương mồ trực tiếp nhận thua!”
Diệp Viễn cười nói: “Mời Trương sư huynh!”
Trương Kính nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, giơ kiếm trong tay lẽn.
Đột nhiên, trên thân kiếm của Trương Kính, điện mang màu tím lấp lóe, một cỗ khí thế cực mạnh khuếch tán ra!
“Là Tử Điện Thanh Sương! Vậy mà Trương sư huynh hắn đã luyện thành Tử Điện Thanh Sương!” Dưới đài có người kích động nói.
“Đây chính là chiêu thức mạnh thứ hai trong tầng thứ hai, cực ít người trong tông môn có thể lĩnh ngộ được! Trương sư huynh đã lĩnh ngộ Tử Điện Thanh Sương, lần này hẳn là có thể tiến vào mười vị trí đầu đi!”
“Thế nhưng là… Chiêu này có tác dụng với số năm mươi hai không?”
II
II
Tập thể im lặng!
Loại kiếm pháp biến nặng thành nhẹ kia của Diệp Viễn, đã rung chuyển tâm can của mỗi người!
Thời gian giao đấu dài như vậy, Diệp Viễn mang cho mọi người một loại cảm giác, đó chính là vô luận là loại kiếm chiêu gì hắn đều có thể phá giải!
Hắn là không thể chiến thắng!
“Tử Điện Thanh Sương!” Trương Kính quát nhẹ một tiếng, điện mang màu tím xen lẫn kiếm mang màu xanh lập tức đánh về phía Diệp Viễn.
Nhưng cái gọi là một chiêu mạnh nhất, đối Diệp Viễn tới nói thật không có quá lớn uy hiếp.
Sử dụng chiêu thức của « Thanh Cương Tử Dương Kiếm Quyết », đều là vô hiệu đối với Diệp Viễn!
Trừ phi giống Mạc Vân Thiên dẫn trước Diệp Viễn một cái đại cảnh giới, mới có thể dùng thực lực tuyệt đối đến nghiền ép hẳn.
Chỉ thấy Diệp Viễn đâm thẳng một kiếm, trực tiếp đón nhận một kích này.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, điện mang màu tím và kiếm khí màu xanh cuồng bạo còn chưa chạm đến mũi kiếm của Diệp Viễn lập tức biến mất không thấy gì nữa.
Một chiêu mạnh nhất, lại ngay cả một chút bọt nước cũng không có lật ra đến!
Trương Kính không thất lạc như trong tưởng tượng, ngược lại cười nhạt một cái nói: “Ta thua!”
Diệp Viễn cười nói: “Trương sư huynh, đa tạ!”
“Đâu có! Ta cũng không có nhường một chút nào, đã sử xuất tất cả vốn liếng, lại không làm gì được ngươi! Nếu như chúng ta cùng một cảnh giới, đoán chừng kết quả của ta cũng là bại trong tích tắc. Ta thật sự không ngờ, Diệp sư đệ lại cường đại như vậy!” Trương Kính hơi có chút cảm khái nói.
Diệp Viễn cười cười, lại không có tiếp lời.
Diệp Viễn sẽ không cuồng vọng tự đại, nhưng cũng không tự coi nhẹ mình. Nếu như cảnh giới tương tự, hắn miếu sát Trương Kính dễ như trở bàn tay.
Nhưng loại lời này, Diệp Viễn đương nhiên sẽ không nói ra miệng.
“Trận chiến này ta thu hoạch rất nhiều, thừa dịp cảm giác của trận chiến vừa rồi vẫn còn, ta muốn đi bê’ quan! Diệp sư đệ, ta chúc ngươi giao đấu phía sau, một đường hát vang! Cáo từ!”
Nói xong, Trương Kính phiêu nhiên mà xuống, cũng không quay đầu lại mà đi.