Diệp Viễn nghe vậy vui vẻ, chắp tay nói: “Vậy thì đa tạ Giản Vân công tử!”
Giản Vân cũng là có ý khoe khoang, vận chuyển công pháp, thi triển Quan Khí Chi Thuật với Diệp Viễn.
“Ôi, mắt của ta! Mắt của ta không nhìn thấy gì nữa! Mắt của ta mù rồi!”
Đột nhiên, hắn cảm giác mắt của mình đau giống như là bị lửa thiêu, không cách nào mở được mắt ra.
Giản Vân đau đớn ngã trên mặt đất, không ngừng giãy dụa.
Mọi người vây xem đều quá sợ hãi, sao còn nhớ đến việc chửi mắng Giản Hoằng Tiêu, ai cùng tò mò xem Giản Vân.
Giản Hoằng Tiêu trợn mắt há mồm nhìn về phía Diệp Viễn, không ngờ được hắn lại chơi cái trò này.
Mà Giản Vân này, lại thật sự ngu ngốc thi triển thuật Quan Khí với Diệp Viễn.
Đây không phải là tìm chết sao?
Đừng nói hắn bây giờ, cho dù là lúc hắn đỉnh phong, cũng không dám thi triển thuật Quan Khí với Diệp Viễn!
“Tiền bối, đi thôi!” Diệp Viễn cười nói với Giản Hoằng Tiêu.
Vẻ mặt Giản Hoằng Tiêu cảm động, hắn biết đây là cố ý gây rối loạn rời lực chú ý của những người kia đi để bọn họ thuận lợi thoát thân.
Giản Hoằng Tiêu há mồm đang muốn nói cái gì đã bị Diệp Viễn ngắt lời nói: “Chỗ này không phải nơi nói chuyện, lát nữa rồi nói.”
Hai người lên đường, Giản Thần vẫn còn sừng sờ tại chỗ.
Giản Hoằng Tiêu thở dài, xoay người rời đi.
“Bộp!”
Diệp Viễn vỗ một cái vào bả vai Giản Thần, khiến hắn cả kinh.
“Có lúc, mắt nhìn chưa chắc đã là thật, có lúc, mắt nhìn thấy lại là chân thật nhất. Cho nên, đừng dùng con mắt để nhìn, phải dùng tâm để cảm nhận. Suy nghĩ đi, những năm này tiền bối đối với ngươi thế nào!”
Nói xong, Diệp Viễn chậm rãi rời đi.
Toàn thân Giản Thần chấn động, trong mắt lộ ra vẻ phức tạp, cuối cùng vẫn phải cắn răng theo sau.
…
Trước giường, một vị lão giả đang bắt mạch cho Giản Vân, nhíu chặt lông mày.
“Bộ Trần Dược Sư, cầu xin ngươi nhất định phải mau cứu ta, ta không thể biến thành người mù!” Giản Vân kêu rên nói.
“Câm miệng, không được quấy rầy Dược Sư bắt mạch!” Giản Hạo trầm giọng nói.
Quả nhiên Giản Vân không dám kêu rên nữa, thức thời ngậm miệng.
Một lúc sau, Bộ Trần chậm rãi đứng dậy, khẽ lắc đầu.
Trong lòng Giản Hạo cả kinh, vội vã đi lên hỏi: “Bộ Trần huynh, thế nào?”
Bộ Trần lắc đầu nói: “Đôi mắt này sợ là phế rồi!”
Trong lòng Giản Hạo lộp bộp một cái, nói: “Đây… sao có thể như vậy? Vân Nhi chỉ thi triển một chút thuật Quan Khí, sao con mắt lại phế rồi?”
Bộ Trần nói: “Đây là thiên đạo phản phệ, hơn nữa còn rất mạnh. Dựa vào thực lực của lão phu, không thể cứu vãn.”
Giản Hạo cả kinh nói: “Sao lại như vậy? Ngươi là người có thực lực đan đạo mạnh nhất trong thành, nếu như đến ngươi cũng hết cách rồi, vậy thì… vậy thì… Đúng rồi, nếu như là thiên đạo phản phệ, Hạo Nguyệt Tử Vân Đan có thể cứu hắn không?”
Bộ Trần lắc đầu nói: “Dựa vào phán đoán của lão phu, chỉ sợ Hạo Nguyệt Tử Vân Đan cũng không thể cứu vãn, trừ phi… có thể luyện chế được Lục Văn Tinh Thần Đan!”
Giản Hạo nghe vậy lùi mấy bước, thất thần nói: “Đây… sao có thể? Chỉ là liếc nhìn một chút mà thiên đạo phản phệ nghiêm trọng thế sao?”
Bây giờ Giản Hạo hối hận phát điên, hắn chỉ là để con trai đi nhục nhã Giản Hoằng Tiêu, để hắn biết khó mà lui.
Ai ngờ được, lại làm hại con trai mình biến thành người mù!
Thiên đạo phản phệ bậc này, như giòi trong xương, cho dù là thay đôi mắt mới, cũng không làm được cái gì cả, đây chính là chỗ khó nhất.
Người của Giản gia, sợ nhất chính là thiên đạo phản phệ bậc này.
Chỉ là Giản Hạo nghĩ nát óc cũng không hiểu được, vì sao chỉ là liếc mắt nhìn đã tạo thành hậu quả nghiêm trọng như vậy?