Giản Hoằng Tiêu đã sớm nhìn ra Diệp Viễn có ân tất báo, nhưng mà hắn cũng không ngờ được, Diệp Viễn vừa ra tay đã tặng lễ vật quý trọng như thế.
Mà cái này, ở trong miệng Diệp Viễn lại chỉ là một chút lợi tức!
Một viên thần phẩm Hạo Linh Nhật Nguyệt Thanh Thiên Đan, giá trị đủ để xây dựng một tòa hoàng thành!
Bởi vì, một viên thần phẩm Hạo Linh Nhật Nguyệt Thiên Thanh Đan, gần như chắc chắn có thể tạo ra một cường giả Chân Thần Cảnh.
Hoàng thành, có Chân Thần Cảnh sao?
Ý nghĩ của cường giả Chân Thần Cảnh, toàn bộ người của Thông Thiên Giới biết rõ, Giản Hoằng Tiêu sao có thể không biết?
Phần lễ này của Diệp Viễn, quá lớn!
Giản Hoằng Tiêu hít sâu, than thở: “Cho ngươi một, ngươi trả mười. Diệp tiểu hữu, phần lễ này của ngươi, quá nặng! Bỏ đi, nếu như đây là tấm lòng thành của Diệp tiểu hữu, Thần Nhi con nhận lấy đi.”
Toàn thân Giản Thần chấn động, trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ như điên.
Có đan dược thần cấp này, ngày hắn đột phá Chân Thần Cảnh sẽ ngay ở trước mặt!
Giản Hoằng Tiêu nhướng mày, trầm giọng nói: “Còn đứng ngây ra đó làm cái gì, không mau qua đây hành đại lễ với Diệp tiểu hữu?”
Giản Thần chợt bừng tỉnh, vội vã đi với trước mặt Diệp Viễn, phù phù một tiếng quỳ xuống, bái nói: “Giản Thần bái tạ Diệp huynh đệ, ơn này cả đời khó quên!”
Diệp Viễn vội vã đỡ Giản Thần dậy, cười nói: “Giản Thần huynh quá khách khí rồi, một viên đan dược mà thôi, không tính là gì cả. Chắc là, Giản Thần huynh đã gấp gáp muốn đi bế quan đúng không, mau đi đi.”
Vẻ mặt Giản Thần lúng túng xấu hổ, vừa rồi hắn còn khắp nơi trào phúng Diệp Viễn, kết quả vừa quay đầu, Diệp Viễn đã tặng một món lễ vật lớn như thế.
Hắn có chút rụt rè nhìn về phía Giản Hoằng Tiêu, gương mặt Giản Hoằng Tiêu bình tình, không vui nói: “Đi đi!”
Giản Thần như được đại xá, vội vã cáo từ rời đi.
Hai người ngồi vào chỗ của mình, Giản Hoằng Tiêu mới chậm rãi mở miệng nói: “Người của Giản gia ta giải toán thiên đạo, có thể nói là hành tẩu ở trên mũi đao, phản phệ là điều tất không thể tránh né. Năng lực của lão tổ, thấu hiểu thiên địa, không phải là thứ chúng ta có thể tưởng tượng. Ngài từng tìm Dược Tổ, cùng với Dược Tổ sáng chế ra đan dược độc môn của Giản gia ta, có thể ngăn được nỗi khổ phản phệ. Lục Văn Tinh Thần Đan, chính là một trong số đó.”
Diệp Viễn nghe vậy, liền hiểu.
Đối với người Giản gia mà nói, bị thiên đạo phản phệ là chuyện như cơm bữa, chỉ khác ở chỗ mạnh hay yếu mà thôi.
Dựa vào đan dược để trị liệu nỗi khổ phản phệ, hiển nhiên là một lựa chọn tốt.
Có điều nghe Giản Hoằng Tiêu nói, trong lòng Diệp Viễn cũng vô cùng kinh ngạc.
Nửa chân của hắn đã bước vào Tổ Cảnh, là nhân tài kiệt xuất trong vô thượng thiên đế.
Huyền Cơ Thiên Đế, lại có thể mời được hắn vì Giản gia phát triển một loại đan dược.
Mặt mũi này, cũng không phải là lớn bình thường mà!
Có điều loại nhân vật kia, cách Diệp Viễn bây giờ thực lực quá xa.
“Nếu đã có Lục Văn Tinh Thần Đan, vì sao tiền bối còn bị đày đến hoàng thành Cực Quang?” Diệp Viễn không khỏi hiếu kỳ hỏi.
Giản Hoằng Tiêu thở dài nói: “Diệp tiểu hữu có chỗ không biết, Tinh Thần Đan này là một loại đan dược khó luyện chế nhất trong tất cả các loại đan dược, có thể so với đan dược cấp chín. Ở đại đế đô Cực Vận của lão phu, căn bản không ai có thể luyện chế được. Trước đây, phản phệ lão phu phải chịu quá nghiêm trọng, nếu như không phải thành chủ đại nhân thưởng cho một viên Hạo Nguyệt Tử Vân Đan, lão phu sớm đã quy thiên rồi. Chỉ là, Hạo Nguyệt Tử Vân Đan chênh lệch quá lớn so với Lục Văn Tinh Thần Đan, hơn nữa phẩm chất lại không cao, lão phu mới kéo dài hơi tàn đến hôm nay.”
Diệp Viễn nghe vậy cũng vô cùng thổn thức, đường đường cường giả Chân Thần Cảnh, lại lưu lạc tới một hoàng thành nho nhỏ, sợ rằng trong lòng Giản Hoằng Tiêu cũng không cam lòng đi?
“Tiền bối, nếu đã như vậy, có thể cho ta mượn xem đan phương của Lục Văn Tinh Thần Đan một chút không?” Diệp Viễn nói.
Giản Hoằng Tiêu cười khổ nói: “Giản gia ta nghiên cứu Thôi Diễn Chi Đạo, người giỏi về luyện đan dù sao cũng là số ít, người thành đạt lại càng lác đác không có mấy. Hơn nữa đan phương Lục Văn Tinh Thần Đan này là độc môn bí phương của Giản gia ta, chỉ có trong đại đế đô mới có đan phương, lão phu không có.”
Diệp Viễn nghe vậy cười nói: “Nếu như thế, vậy thì Diệp Viễn liền đi cùng tiền bối đến đại đế đô Cực Vận một chuyến là được rồi.”