Ngày thứ hai, trong Đấu Võ Tràng chật ních người, tin tức Diệp Viễn đánh cược điểm tích lũy với Lỗ Lễ Thành gây nên một trận oanh động ở tầng thứ hai.
Nhưng mà điều càng làm cho bọn họ quan tâm hơn chính là Thiên Hải Linh Lưu Đan trong tay Diệp Viễn.
Lực hấp dẫn của viên đan dược này thật sự quá lớn.
"Vận khí của Lỗ Lễ Thành này quá tốt, vậy mà lại có một kẻ ngu si tặng Thiên Hải Linh Lưu Đan cho hắn, loại chuyện tốt như thế này vì sao không đặt lên người ta?”
"Ngươi đủ rồi đấy! Coi như là ngươi lấy được Thiên Hải Linh Lưu Đan, chẳng lẽ ngươi có thể giữ được hay sao?”
"Ha, làm gì có! Đừng nói là ta, ngay cả Lỗ Lễ Thành cũng chưa chắc có thể giữ được đâu. Ta cũng không tin mấy vị kia không động tâm đến Thiên Hải Linh Lưu Đan!”
“Xuỵt... ngươi không muốn sống nữa hay sao? Lời này không thể nói lung tung!”
Hiện tại trong mắt võ giả ở tầng hai này, Diệp Viễn giống như một tên nhóc con ôm khối vàng đang đi nháo loạn khắp khu phố, nơi nơi đều là ánh mắt tàn bạo.
Không thể phủ nhận, thực lực của Diệp Viễn rất mạnh. Thế nhưng vẫn quá yếu so với loại nhân vật như Lỗ Lễ Thành.
Trên khán đài quan sát của Đấu Võ Tràng, có một già một trẻ đang đứng chắp tay trong một góc phòng không đáng chú ý.
“Lão Chúc, xem ra Thiên Hải Linh Lưu Đan đối với ngươi cũng là tình thế bắt buộc nhỉ!” Thiếu niên cười như không cười nói.
Sắc mặt lão giả thờ ơ, thản nhiên nói: “Chó chê mèo lắm lông, nếu như ngươi không có hứng thú thì cũng sẽ không xuất hiện ở nơi này.”
“Ha ha, Thiên Hải Linh Lưu Đan chính là đan dược trong truyền thuyết, ngay cả tâm của lão Chúc ngươi cũng động thì một tên tiểu tử hậu bối như ta làm sao có thể không động tâm? Chỉ là sau ngày hôm nay, đan dược này rơi vào trên tay người nào thì chính là dựa vào bản lãnh của riêng mỗi người rồi.” Thiếu niên nói.
Lão giả khinh bỉ liếc mắt nhìn thiếu niên, nói: "Xem thường lão nhân gia ta sao? Lần này vì Thiên Hải Linh Lưu Đan, ta ngược lại thật sự muốn nhìn một chút thủ đoạn của Phong thiếu ngươi!”
Thiếu niên cười không nói gì, ánh mắt hai người lại nhìn về phía Đấu Võ Tràng. Trong Đấu Võ Tràng, đại chiến giữa Diệp Viễn và Lỗ Lễ Thành sắp diễn ra.
“Tiểu tử, trước khi ngươi chết ta vẫn muốn cảm tạ ngươi một chút vì đã đưa tới cho ta đan dược trân quý như vậy.” Lỗ Lễ Thành nhìn Diệp Viễn, vẻ mặt đặc sắc.
Diệp Viễn vẫn làm bộ dạng điềm đạm tự nhiên, nói: “Các hạ thực sự là mưa đúng thời điểm, biết tiểu gia ta thiếu điểm tích lũy, nên vừa lên tới lập tức dâng tới cửa, thực sự là cảm kích vô cùng.”
Lỗ Lễ Thành cười lạnh nói: "Tiểu tử không biết trời cao đất rộng, Lỗ đại gia hôm nay sẽ để ngươi xem một chút, cái gì mới được gọi là thực lực chân chính của võ giả tầng hai!”
Dứt lời, năm ngôi sao trên mi tâm của Lỗ Lễ Thành chợt sáng lên, sát ý cuồng bạo tàn phá bừa bãi giữa sân đấu, đúng là còn mạnh mẽ hơn so với Đàm Tứ nhiều.
Một thanh Trường Kích vũ động mà ra, sát ý lạnh thấu xương!
"Chân ý vô thượng Sát Lục của Lỗ Lễ Thành đã là tầng hai gần chạm đến đại viên mãn, khoảng cách với tầng ba đã không còn xa! Rõ ràng thực lực của tiểu tử này không yếu, nhưng mà ý cảnh Sát Lục của hắn chỉ có tứ tinh, ta thật sự muốn nhìn một chút, hắn sẽ dùng thủ đoạn gì để ứng đối.” Trên khán đài, thiếu niên kia tràn đầy mong đợi nói.
“Nghe nói thân thể của tiểu tử này vô cùng cường hãn, thời điểm ở tầng thứ nhất đã dùng một quyền trực tiếp đánh nát đối thủ. Xem ra, đây cũng là thứ lớn nhất để hắn cậy vào.” Lão giả nói.
Dựa vào mọi phương diện tin tức thì khẳng định thực lực của Diệp Viễn không phải những võ giả bình thường có thể so sánh được.
Tuy tình huống cụ thể trong cửa hàng Tu La không hề được truyền ra, thế nhưng không nghi ngờ gì nữa, Diệp Viễn có thể giết chết Đồ Cương thì không thể khinh thường sức mạnh thân thể của hắn.
Chỉ là dưới sự so sánh thì hiển nhiên cái tên cường giả lão làng Lỗ Lễ Thành này vẫn được xem trọng hơn.
“Thiên Kích Cuồng Sát!”
Lỗ Lễ Thành quát một tiếng chói tai, Trường Kích quét ra một bán kính cực lớn, chém thẳng về phía đỉnh đầu của Diệp Viễn.
Trường Kích thế lớn lực trầm, một chiêu này lấy lực đạo to lớn mang theo thế không thể đỡ, xuyên thấu cả trận pháp, làm cho khán đài đều nổi lên từng trận cuồng phong.
Đối mặt với một chiêu thế lớn lực trầm như vậy mà Diệp Viễn vẫn không hề nhúc nhích chút nào, mặc cho Lỗ Lễ Thành ra chiêu!
“Oanh!”
Trường Kích rơi xuống đất, mặt đất bị đập thành một cái hố cực kỳ lớn. Đá bụi bay loạn, đập vào trên trận pháp hóa thành một đoàn bột mịn.
Một số bộ phận bay lên người Diệp Viễn, cũng bị hóa thành một đoàn bột mịn.
Mọi người vô cùng ngạc nhiên, không rõ đã xảy ra chuyện gì.
“Lỗ Lễ Thành này đang làm cái gì vậy, thi đấu chiêu thức sao? Lôi sấm to mà mưa lại nhỏ, một chiêu này lệch khỏi quỹ đạo một cách thật bất hợp lý?”
“Quái nha! Quá kỳ quái! Lỗ Lễ Thành cũng không phải dạng người hạ thủ lưu tình gì, vì sao một chiêu này lại mất hết tiêu chuẩn như vậy?”
“Vừa rồi, lúc nhìn thấy một chiêu này của Lỗ Lễ Thành dọa ta sợ chết khiếp, thực lực của hắn rõ ràng còn mạnh hơn so với trước đây, nhưng mà kết quả này...”
Một chiêu này của Lỗ Lễ Thành đã đập hỏng bét Đấu Võ Tràng. Chỉ là, lực phá hoại của một chiêu này tuy kinh người, thế nhưng lại cách Diệp Viễn quá xa, căn bản là không có cách nào tạo thành tính thương tổn thực chất.
Từ đầu tới đuôi, Diệp Viễn vẫn đứng ở nơi đó không hề nhúc nhích, giống như là không hề làm bất cứ điều gì.
Tình cảnh như thế này hết sức quỷ dị.
Diệp Viễn nhìn Lỗ Lễ Thành, cười nói: “Không ngờ trong cái Tu La Tràng này còn có kiểu đối thủ lễ phép như vậy. Không dễ dàng, thật không dễ dàng! Để bày tỏ với sự tôn trọng của các hạ thì ta sẽ dùng một quyền toàn lực để ứng phó!”
Lúc này Lỗ Lễ Thành làm gì còn chút bình tĩnh nào như trước, ánh mắt nhìn về phía Diệp Viễn tràn ngập vẻ kiêng kỵ.
Bởi vì bị trận pháp ngăn cách cho nên những người trên khán đài của Đấu Võ Tràng sẽ không biết bên trong sân đã xảy ra chuyện gì, nhưng chính bản thân hắn lại biết rõ.
Chính xác một chiêu này của hắn là nhắm ngay Diệp Viễn, nào ngờ đến nửa đường thì đột nhiên có một cỗ lực đạo to lớn xuất hiện, cưỡng ép thay đổi quỹ đạo công kích của hắn, vì vậy làm cho một chiêu này của hắn xảy ra sai lệch so với quỹ đạo lúc đầu.
Dưới cỗ lực đạo to lớn kia, hắn thật sự không thể nào khống chế được!
“Ngươi… ngươi… vậy mà Nguyên...”
Lỗ Lễ Thành còn chưa kịp nói hết thì Diệp Viễn đã động!
Một quyền bình thường chậm rãi, nhìn qua giống như có chút mềm mại vô lực.
Cảm nhận của võ giả trên khán đài về một quyền này là cho dù bất kỳ người nào ở đây tiến lên đều có thể dễ dàng tránh ra, thậm chí có thể giết ngược lại Diệp Viễn.
Nhưng Lỗ Lễ Thành đối mặt một quyền này, lại có cảm nhận hoàn toàn bất đồng!
Đối mặt với một quyền không nhanh không chậm như thế này vậy mà hắn muốn tránh cũng không thể tránh được!
Trong nháy mắt sống còn, Lỗ Lễ Thành thôi động nguyên lực của chính mình đến mức tận cùng, muốn tránh khỏi một quyền này của Diệp Viễn.
Nhưng mà ngay tại lúc này, cái cỗ lực đạo quỷ dị kia lại xuất hiện lần nữa.
“Đừng!”
Một quyền của Diệp Viễn chợt biến mất trước mắt hắn, tiếng la như khàn cả giọng kia đột nhiên ngừng hẳn.
Trước mắt bao nhiêu người, Lỗ Lễ Thành đã bị một quyền của Diệp Viễn đánh cho huyết nhục bay tán loạn, hoàn toàn không còn hình người.
Sau một khắc, Quyết Sát Lệnh của Lỗ Lễ Thành chậm rãi bay ra, ý cảnh Sát Lục chậm rãi chảy xuôi vào người Diệp Viễn.
Ngôi sao thứ tư trên mi tâm của Diệp Viễn càng ngày càng rõ ràng, cuối cùng cũng thành hình!
Ý cảnh Sát Lục của Lỗ Lễ Thành rất nhiều, mà Diệp Viễn cũng chỉ hút hết trong một lần.
Trừ cái đó ra thì Diệp Viễn cũng nhận thấy được trong Quyết Sát Lệnh của mình tự nhiên lại nhiều hơn ba mươi lăm điểm tích lũy.
Lập tức, hắn đã sở hữu bốn mươi điểm tích lũy giết chóc.
Diệp Viễn chậm rãi mở hai mắt ra, có chút ngoài ý muốn nói: “Đây chính là chân ý vô thượng Sát Lục sao, quả nhiên lợi hại! Thảo nào cái Tu La Tràng này tàn khốc như vậy mà vẫn có nhiều thiên tài đổ xô đến đây!”
Trên khán đài quan sát, một già một trẻ nhìn nhau đều khiếp sợ vô cùng.