Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên trong Hạo Thiên Tháp, bỗng nhiên Nguyễn Song Châu giật mình tỉnh lại, cả người toát ra mồ hôi hột.

Giấc mộng này, thật sự quá dài...

Thời điểm khi hắn thấy Diệp Viễn, đồng tử chợt co rút lại, trong giây lát xuất thủ chộp về phía Diệp Viễn!

Sắc mặt Diệp Viễn trầm xuống, hừ lạnh nói: “Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!”

Một tia khí tức đáng sợ từ hư không truyền đến, trong nháy mắt đã triệt tiêu công kích của Nguyễn Song Châu.

Một viên đá lớn trôi nổi trong không trung, thế kiếm treo cao.

Dưới lực áp bách của cự thạch, Nguyễn Song Châu có cảm giác như xương cốt cả người mình đều sắp vỡ vụn.

“Thần phục, hoặc chết!”

Am thanh của Diệp Viễn rất bình thản, thế nhưng Nguyễn Song Châu không hoài nghi chút nào, chỉ cần hắn dám nói nửa chữ không thì hòn đá lớn kia sẽ rơi xuống đập mình thành thịt vụn.

“Ta… ta bằng lòng thần phục!” Nguyễn Song Châu cắn răng nói.

Tảng đá lớn lập tức biến mất, căn bản giống như chưa từng xuất hiện.

Nguyễn Song Châu lấy tay chống đất, quỳ rạp xuống đất, thở phì phò từng ngụm từng ngụm, cả người giống như vừa được vớt từ dưới nước lên. Tảng đá mới vừa rồi thật sự đáng sợ.

“Không cam lòng? Cái mạng này của ngươi là được nhặt về, nếu như không có ta thì ngươi đã sớm vĩnh viễn bị đọa lạc vào huyễn cảnh trong Hạo Nhật Minh Nguyệt Cảnh rồi.” Diệp Viễn bình tĩnh nói.

Nguyễn Song Châu cả kinh, bây giờ đầu óc mới thanh tỉnh lại. Vừa rồi hắn tỉnh lại từ trong huyễn cảnh, lần đầu tiên mắt thấy Diệp Viễn thì muốn ra tay chế trụ hắn theo bản năng.

Thế nhưng hắn không biết, chính bản thân mình đã sớm thoát khỏi Hạo Nhật Minh Nguyệt Cảnh, bị Diệp Viễn thu vào trong Hạo Thiên Tháp.

Ở chỗ này, Diệp Viễn mới là chúa tể chân chính!

Dù cho hắn là cường giả Thần Vương cũng không thể không cúi đầu.

Nguyễn Song Châu cũng là một người thông minh tuyệt đỉnh, rất nhanh đã suy nghĩ rõ ràng rành mạch, cũng chợt nghĩ tới khả năng nào đó, không dám tin mà nhìn về phía Diệp Viễn.

“Ngươi… ngươi nhận được Nhật Nguyệt Thiên Đồng rồi sao? Không… không, đây là chuyện tuyệt đối không có khả năng! Đã mười vạn năm nay Nhật Nguyệt Thiên Đồng chưa từng xuất hiện!” Bản thân Nguyễn Song Châu cũng có chút hoài nghi về cái suy đoán này.

Diệp Viễn cười nhạt nói: "Cứ coi như là đã đạt được đi. Tuy rằng người này không thành thật cho lắm, nhưng hiện tại đúng là đã bị ta khống chế.”

Đạt được câu trả lời khẳng định, Nguyễn Song Châu lập tức hít một hơi lãnh khí.

Nhật Nguyệt Thiên Đồng, thực sự đã xuất thế!

Nhưng mà hắn chợt phát hiện ra một chuyện, dường như tảng đá lớn vừa rồi còn đáng sợ hơn cả Nhật Nguyệt Thiên Đồng.

Loại khí tức đó, quả thực có thể hủy thiên diệt địa.

Nói cách khác, Nhật Nguyệt Thiên Đồng cũng chỉ là dệt hoa trên gấm đối với Diệp mà thôi.

Người thanh niên trước mắt này, rốt cuộc trên người hắn có bao nhiêu bảo vật?

"Cái mạng này của ngươi, coi như là do ta cứu. Con người ta rất công đạo, chỉ cần ngươi thần phục ta một ngàn năm, một ngàn năm sau, ta trả lại tự do cho ngươi!” Diệp Viễn thản nhiên nói.

Nguyễn Song Châu sững sờ, cũng không ngờ vậy mà Diệp Viễn chỉ cần hắn thần phục thời gian một ngàn năm.

“Không cần dùng loại ánh mắt này nhìn ta, một ngàn năm sau, ngươi còn tư cách thần phục ta hay không lại là hai chuyện khác nhau.”

Nguyễn Song Châu trầm mặc, lời này được nói ra từ một tên võ giả Vô Tướng Cảnh, thật sự quá kiêu ngạo. Nhưng mà hắn lại biết, Diệp Viễn tuyệt đối có tư cách nói ra những lời như vậy.

Một ngàn năm sau, đến tột cùng Diệp Viễn có thể đạt được cảnh giới gì, ngay bản thân hắn cũng không dám tưởng tượng.

Một lúc lâu sau, Nguyễn Song Châu hít sâu một hơi, mở miệng nói: “Được, ta đồng ý!”

...

Trong phòng luyện công của Nguyệt gia, bỗng nhiên mấy vị trưởng lão Thần Vương cũng ở trong hàng ngũ đó.

Bên trong trận pháp phòng hộ, hai nhân ảnh đang kịch chiến say sưa, phát ra từng trận năng lượng đáng sợ đánh thẳng vào đại trận.

Mấy vị trưởng lão Thần Vương nhìn đạo thân ảnh xinh đẹp kia trong đại trận, ánh mắt lộ ra thần sắc không thể nào tin nổi.

Đối chiến với Nguyệt Mộng Ly là một võ giả Đạo Huyền tầng ba của Nguyệt gia.

Nhưng mà lúc này, tên cường giả Đạo Huyền tầng ba kia căn bản không cách nào chống đỡ được công kích từ chiến hồn của Nguyệt Mộng Ly, đúng là đã bị đánh bẹp!

“Đây chính là Tiên Thiên Chiến Hồn Thể sao? Thế này cũng không khỏi quá mạnh đi?”

“Ly Nhi chỉ mới Vô Tướng tầng chín, đợi nàng đạt đến cảnh giới Thần Vương, chẳng phải là quét ngang đối thủ cùng cảnh giới hay sao?”

"Trong cái rủi ắt sẽ có cái may, coi như Nhật Nguyệt Thiên Đồng đã bị tên tiểu tử kia chiếm được rồi thì có Ly Nhi ở đây Nguyệt gia ta sẽ vô ưu vô lo trong vòng một vạn năm!”

Mấy vị trưởng lão Thần Vương sau khi thấy được sự đáng sợ của thân thể Tiên Thiên Chiến Hồn, rốt cuộc cũng thay đổi suy nghĩ.

Đạo Huyền Cảnh, một cấp là một thiên địa.

Sự chênh lệch một tiểu cảnh giới cũng lớn hơn so với toàn bộ một đại cảnh giới của Vô Tướng Cảnh!

Không có thủ đoạn nghịch thiên thì gần như không thể nào vượt cấp chiến đấu.

Nhưng Nguyệt Mộng Ly lại trực tiếp nhảy vọt ba tầng tiểu cảnh giới hoàn toàn áp chế đối thủ, loại linh thể này cũng không khỏi có chút đáng sợ.

Bỗng nhiên Nguyệt Kiếm Thu nói: “Các trưởng lão có nghĩ tới không, Diệp Viễn không hề mượn bất luận ngoại lực gì cũng đã có thể giết chết tên Lâm Siêu kia! Muốn nói đến đáng sợ thì tiềm lục của tiểu tử này mới là đáng sợ nhất!”

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều giật mình.

Một kiếm kia của Diệp Viễn, nếu như không phải Hàn Thông ngăn cản thì hiển nhiên đã có thể giết chết Lâm Siêu.

Nhưng Diệp Viễn lại hoàn toàn chỉ dựa vào cảm ngộ ý cảnh!

Dung hợp chân ý vô thượng, đó là thứ mà cường giả Thần Vương Cảnh mới nghĩ đến. Hiện tại Diệp Viễn chỉ mới Vô Tướng Cảnh tầng một mà đã lĩnh ngộ được!

Dựa vào cảnh giới Vô Tướng tầng một mà đã vượt qua trọn một đại cảnh giới để chém giết đối thủ.

Thực lực như vậy, ngẫm lại cũng đủ khiến cho người ta cảm thấy khiếp sợ!

Cái này cũng không phải là Thần Du Cảnh với Thiên Khải Cảnh, mà là Vô Tướng Cảnh chém giết Đạo Huyền Cảnh!

“Tiểu tử này có ước hẹn với Ly Nhi mười năm, hắn là một tên vô danh tiểu bối từ hạ giới đi tới hôm nay mà vẫn hoàn thành ước định. Ta nghĩ, chắc chắn hắn thật lòng với Ly Nhi! Tên tiểu tử Diệp Viễn này, tương lai sẽ có một ngày bước vào cảnh giới Thần Vương, sợ rằng thực lực cũng sẽ không thể tưởng tượng nổi! Ly Nhi kết hợp với hắn, ta thấy...”

Nguyệt Kiếm Thu không nói hết, thế nhưng hắn tin chắc các vị trưởng lão Thần Vương cũng đã biết ý của hắn.

Mấy người bọn họ, từng người đều trầm mặc không nói, hiển nhiên là đang cân nhắc cái được mất của Nguyệt gia.

“Nhưng mà chúng ta làm sao để bàn giao với Chu gia bên kia? Mặc dù chỉ là suy đoán, thế nhưng sợ rằng Chu gia bên kia cũng sẽ không từ bỏ ý đồ.” Một trưởng lão Thần Vương nói.

Lời còn chưa dứt thì đã có mấy đạo khí tức đáng sợ trên không trung bao phủ Minh Nguyệt Thành.

“Nguyệt huynh, Chu Gia tới chơi, xin ra mặt gặp nhau một chút!” Giọng nói của Chu Gia vang lên ở trên bầu trời của Minh Nguyệt Thành.

Sắc mặt Nguyệt Kiếm Thu trầm xuống, không vui nói: "Tên Chu Gia này, thậm chí ngay cả bắt chuyện cũng không thèm mà dám kêu là om sòm ở Minh Nguyệt Thành!”

Nguyệt Kiếm Thu dẫn theo các vị trưởng lão cùng bay lên, Chu Gia cũng mang theo mấy vị cường giả Thần Vương xuất hiện ở trên bầu trời của Minh Nguyệt Thành.

“Chu Gia, ngươi như thế này là có ý gì?” Nguyệt Kiếm Thu trầm giọng nói.

Chu Gia nói: “Nguyệt huynh chớ trách móc, lần này chúng ta đến đây chỉ là muốn tìm Diệp Viễn tiểu bằng hữu hỏi chút chuyện. Chuyện liên quan đến việc trọng đại, có chút hấp tấp.”

Sắc mặt Nguyệt Kiếm Thu trầm xuống nói: "Hấp tấp? Trận thế này của ngươi rõ ràng là đang bức thoái vị, thật sự xem Nguyệt gia ta không người hay sao? Diệp Viễn là cô gia của Nguyệt gia, các ngươi hùng hổ như vậy là muốn thẩm vấn cô gia của Nguyệt gia ta hay sao?”

Chu Gia chỉ thản nhiên nói: “Chuyện liên quan đến Nhật Nguyệt Thiên Đồng, nói như vậy Nguyệt huynh cũng có thể hiểu.”

Nguyệt Kiếm Thu hừ lạnh một tiếng, nói: “Diệp Viễn không đạt được Nhật Nguyệt Thiên Đồng, có tin hay không thì tùy ngươi! Còn nếu như muốn gặp Diệp Viễn thì ta nghĩ vẫn là miễn đi! Mời về!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK