Diệp Viễn hiếu kỳ nói: “ồ? Học viện còn có hoạt động như vậy sao?”
“Không phải chứ? Ngay cá Vô Biên thí luyện ngươi cũng không biết? Uổng cho ngươi bây giờ đã là học viên có thực lực thiên cấp!” Phong Chỉ Nhu vẫn luôn trầm mặc bây giờ mới kinh ngạc nói.
Diệp Viễn có chút ngượng ngùng sờ cái mũi của mình một cái, hơi lúng túng: “Cái này thì… Lúc trước có hơi hồn loạn, hê hê.”
Trước đây đừng nói là Vô Biên thí luyện, giờ học Diệp Viễn còn không có hứng thú, hân làm sao có tâm tư đế ý những thứ này?
Coi như nghe nói qua, cũng chí là gió thoảng bên tai, căn bản không có hứng thú tìm hiếu.
Phong Chí Nhu liếc mắt, nói cho Diệp Viễn nghe một chút về nội dung của Vô Biên thí luyện.
Vì đế rèn luyện năng lực thực chiến của học viên, thường cách một đoạn thời gian Học Viện Đan Vũ sẽ tiến hành mở Vô Biên thí luyện một lần.
Vô Bien thí luyện cần phải hoàn thành một số nhiệm vụ nhất định, nếu không sẽ bị học viện khấu trừ phúc lợi.
Nhiệm vụ có quan hệ trực tiếp với cấp bậc của học viên, Thiên cấp học viên cần phải hoàn thành nhiệm vụ là nộp lên mười viên yêu thú nội đan cấp hai, mười cây dược liệu cấp hai.
Ngoại trừ nộp lên để hoàn thành nhiệm vụ, thu được cái gì khác thì đều thuộc về cá nhân học viên.
Quan trọng nhất là, học viện chỉ quy định số lượng nhiệm vụ, lại không quy định thông qua thủ đoạn gì để lấy được.
Cho nên, Vô Biên thí luyện cũng đã thành nơi các học viên âm thầm giải quyết ân oán duy nhất.
Hơn nữa nguy cơ trong Rừng Sâu Vô Biên trùng trùng điệp điệp, mỏi lần Vô Biên thí luyện đều có không ít học viên vĩnh viễn lưu lại ở nơi đó.
Diệp Viễn nghe xong thì bĩu môi nói: “Thì ra là như vậy à, ý của Hô Diên lão sư, có phải để cho ta cùng Phong sư tỷ cùng nhau tham gia Vô Biên thí luyện hay không?”
Hô Diên Dũng còn chưa lên tiếng, Phong Chỉ Nhu đã xù lông lên: “Thế nào? Chẳng lẽ ngươi còn sợ ta kéo chân ngươi? Đến đây đi, bây giờ chúng ta đánh luôn một trận, xem xem là ai kéo ai lui về phía sau! Đừng tưởng rằng ngươi may mắn đột phá đến Nguyên Khí tầng chín, là có thế hô to gọi nhỏ với cao thủ trên Võ bảng!”
Vừa nói, “Bá” một tiếng, Phong Chỉ Nhu rút kiếm ra, quơ quơ trước mặt Diệp Viễn, bày ra tư thế muốn đánh nhau.
“Nam nhân tốt không đấu với nữ nhân, ta không có nói gì, đây đều là chính ngươi nói.” Diệp Viễn dùng đầu ngón tay đẩy kiếm của Phong Chỉ Nhu ra, bất đắc đĩ nói.
“Vậy ý ngươi là gì? Ngươi nói ta nghe xem!” Phong Chí Nhu lại đem mũi kiếm bị đẩy ra chỉ vào Diệp Viễn.
“Này! Kiếm này rất sắc bén, ngươi đừng chơi đùa lung tung có được hay không? Ta biết cao thủ Võ bảng các ngươi lợi hại còn không được sao?
Kỳ thật ý của ta là, ta có thể giải quyết vấn đề trên người của ngươi.”
Diệp Viễn vội vàng nhảy ra, nha đầu này nói động thủ liền động thủ, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.
Nghe Diệp Viền nói, mặt Phong Chí Nhu lộ vẻ phức tạp, nhưng ngay sau đó bị thay thế bằng vẻ mặt quật cường.
“Hừ! Ngươi cho rằng là ngươi là ai? Ngươi nói có thế giải quyết là có thế giải quyết sao? Bảy giờ ta nói cho ngươi biết, trên người của ta không có vấn đề gì hết, không cần ngươi bận tâm!” Nói xong, Phong Chí Nhu thu kiếm đi ra cửa.
Lần trước là Phong Chỉ Nhu dùng truyền âm trao đổi với Diệp Viễn, cho nên Phong Nhược Tinh cũng không biết chuyện gì xây ra, thấy vậy nghi ngờ nói: “Diệp Viễn, trên người Chỉ Nhu có vấn đề gì?”
Diệp Viễn cười nói: “Thật ra cũng không phải vấn đề gì lớn, nhưng tính cách của Phong sư tý quá bướng bỉnh, tiếp tục như vậy nói không chừng thật sự sẽ sinh ra vấn đề lớn đấy.”
Diệp Viễn đem vấn đề trên người Phong Chí Nhu nói sơ qua một chút, Phong Nhược Tinh nghe xong liền cau mày.
“Thì ra là như vậy! Ta nói nha đầu này thiên phú kinh người, làm sao gần đây tiến bộ chậm chạp như vậy! Đầu tiên còn tướng rằng nàng có chút lười biếng, nhưng không nghĩ tới lại là nguyên nhân này!”
“Thế nhưng là, công pháp của Chỉ Nhu đã định hình, nên làm cái gì bảy giờ? Nha đầu Chí Nhu này vô cùng khát vọng thực lực của mình trờ nên mạnh hơn, biết mình sau này không thế đột phá, thời gian lâu dài thật sự sẽ xảy ra vấn đề!”