Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôn Mạn đang chiến đấu kịch liệt, thậm chí cả mấy người Ngao Khiên đều lộ vẻ mặt hoảng sợ!

"Tiểu sư đệ, ngươi… ngươi mới đột phá đến Đạo Huyền tầng một mà lại có thể lĩnh ngộ đến lãnh vực Thần Vương!”

Cơ Băng Vân trợn to mắt nhìn Diệp Viễn, trong mắt hắn đầy vẻ khiếp sợ.

Diệp Viễn chậm rãi mở hai mắt, cười nhạt nói: "Lãnh vực Thần Vương sao... Cái này chỉ xem như lãnh vực Thần Vương giả thôi. Nhưng để đối phó với ngươi thì vậy là đủ rồi.”

Giờ phút này, xung quanh Diệp Viễn hình thành một vòng trường lực kỳ quái, trường lực này ở trong mắt người khác là lãnh vực Thần Vương có một không hai.

Bên trong lãnh vực, ba luồng chân khí mới dung hoà gắn bó với nhau, tạo nên một loại lực lượng đáng sợ.

Nhìn thấy cảnh này xảy ra trước mắt, Cơ Băng Vân không kiềm chế được mà run rẩy sợ hãi!

Hắn vốn nghĩ rằng đòn sát thủ của Diệp Viễn hẳn là Vạn Hồn Tịch Diệt, hắn nên chuẩn bị thật tốt từ trước mới phải.

Là sư huynh sư đệ của Diệp Viễn lâu như vậy, Cơ Băng Vân tự cho là mình hiểu rõ Diệp Viễn mạnh ra sao.

Nhưng mà bây giờ, cuối cùng hắn cũng hiểu ra ý tứ trong câu nói của Diệp Viễn.

Từ khi Diệp Viễn bại lộ thân phận tới nay, hắn rất ít khi biểu hiện tu vi võ đạo của mình ra bên ngoài. Cho dù lần đầu đối mặt với Cơ Thương Lan, Diệp Viễn cũng không lộ ra bao nhiêu.

Trong ấn tượng của mọi người, Diệp Viễn vẫn là luyện dược sư chỉ có thể dựa vào thần hồn bí kỹ kia.

Còn bây giờ, thậm chí hắn còn tạo ra ba cường giả cảnh giới Hư Huyền.

Chẳng ai có thể ngờ được, tu vi võ đạo của Diệp Viên lại cao như thế!

Cơ Băng Vân rất rõ ràng về cảm ngộ ý cảnh của Cơ Thanh Vân. Bây giờ đã là hai mươi năm sau, cảm ngộ ý cảnh của Diệp Viễn đã có thể bỏ bọn hắn lại phía sau.

Tốc độ lĩnh ngộ của hắn quá bất thường!

Với lại, đã bao giờ nghe nói có người ở Đạo Huyền tầng một lại có thể lĩnh ngộ được lãnh vực Thần Vương?

“Tiếp chiêu đi!” Giọng nói thản nhiên của Diệp Viễn vang lên, một luồng lực lượng lãnh vực đáng sợ đánh về phía Cơ Băng Vân.

Cái gọi là lực lượng lãnh vực chính là duy ngã độc tôn ở trong phạm vi nhất định!

Ở trong phạm vi lãnh vực của mình, võ giả chính là vương giả chân chính.

Chỉ có cường giả có được cảnh giới tương đương mới có thể có tư cách đối chiến cùng.

Nhưng mà, cảnh giới của Diệp Viễn về cơ bản là không đủ thể khởi động lực lượng lãnh vực. Lãnh vực của hắn nhìn qua thì mạnh, nhưng thật ra lại không lợi hại được như lãnh vực chân chính.

Cho dù như thế thì cường giả Đạo Huyền bình thường vẫn chưa đủ trình để đấu với Diệp Viễn.

Ba luồng chân khí dung hợp, lực công kích của Diệp Viễn gần như không thể địch nổi.

"Vũ Lạc Trần Dương!”

Kiếm ý của Cơ Băng Vân không thể nói là không mạnh, nhưng đụng tới lãnh vực Thần Vương giả của Diệp Xa thì lập tức bị đập nát.

Diệp Viễn thấy cảnh tượng trước mặt thì cười nói: “Cơ Băng Vân, hơn hai mươi năm rồi mà có vẻ sự tiến bộ của ngươi vẫn còn cách xa Cơ Thương Lan. Ngươi cảm thấy dùng mấy chiêu này đến đối phó với ta có hi vọng sao?”

Cơ Băng Vân không khỏi chán nản, hắn không ngờ mới chỉ hai mươi năm mà Diệp Viễn có thể đáng sợ đến mức này.

"Thôi, ngươi đã không có chiêu gì mới, vậy tiếp chiêu này của ta đi! Kiếm Vô Cực Sinh Tử!”

Một kiếm Diệp Viễn đâm ra, Cơ Băng Vân bỗng nhiên biến sắc.

Sát Lục ý cảnh về cái chết, Chước Nhiệt ý cảnh về sự sinh ra, mà kiếm ý cảnh còn lại là kiểm soát đạo luân hồi sinh tử.

Diệp Viễn lấy Thanh Cương Phiêu Linh Kiếm làm trục, dung hợp hoàn mỹ với Sát Lục ý cảnh và Chước Nhiệt ý cảnh!

Uy thế của một kiếm này làm người ta sợ hãi vô cùng.

Dù Diệp Viễn chỉ có thực lực của Đạo Huyền tầng một thì Cơ Băng Vân nhìn thấy cảnh trước mắt cũng có cảm giác không thể chống lại.

Hai ý cảnh mâu thuẫn nhau quấn quanh một chỗ lại hài hoà đến không ngờ, điều này làm cho Cơ Băng Vân có cảm giác như tinh thần muốn phân liệt.

"Vút vút...”

Một kiếm phóng ra vọt tới trước mắt Cơ Băng Vân.

Cơ Băng Vân hoảng hốt, phóng hết công lực cả đời ra chống đỡ.

“Bùm.”

Hai kiếm quang va chạm, chỉ thấy cơ thể Cơ Băng Vân giống như đạn pháo mà bay ngược ra ngoài.

Diệp Viễn không khá hơn là bao, hắn cũng bị chấn động bay ngược về sau.

Nhưng một kiếm này rõ ràng là Diệp Viễn thắng.

Diệp Viễn là bị phản lực lại, còn Cơ Băng Vân không chống lại được kiếm ý đáng sợ của Diệp Viễn.

Diệp Viễn có thể dung hợp ba luồng chân ý vô thượng một cách hoàn hảo, việc này là nhờ lúc mở bia đá Hạo Thiên.

Lúc Diệp Viễn dùng Đế khí mở được bia đá Hạo Thiên, hắn phát hiện ra nơi này chính là kho báu.

Trong không gian bia đá Hạo Thiên, hắn nhận ra tốc độ lĩnh ngộ ý cảnh thật sự nghịch thiên.

Trong khoảng thời gian ở đây, đầu tiên, Diệp Viễn nước chảy thành sông, luyện Thanh Cương Phiêu Linh Kiếm đến tầng thứ tám, rồi lĩnh ngộ chân ý vô thượng Sát Lục đến tầng bảy. Đến cả chân ý vô thượng Chước Nhiệt vô dụng nhất, Diệp Viễn cũng lĩnh ngộ đến tầng thứ ba.

Hơn nữa trong không gian bia đá Hạo Thiên, Diệp Viễn dung hợp thành công ba luồng chân ý vô thượng, bước đầu nắm giữ lãnh vực Thần Vương!

Kiểu tiến bộ này, có thể dùng hai từ "kinh khủng" để hình dung.

Cuối cùng Diệp Viễn cũng hiểu, vì cái gì mà Phương Thiên có thể dần dần trở thành cường giả cường đại như thế.

Bia đá Hạo Thiên cái gì, cảnh giới Hư Huyền cái gì, chúng đều không phải là nói bừa!

Mở được bia đá Hạo Thiên, Diệp Viễn như mở ra một cánh cửa khác. Mà đằng sau cánh cửa này có thể khiến ngộ tính của hắn phát huy đến mức tận cùng.

Nhưng mà cảnh giới nguyên lực của Diệp Viễn vẫn quá thấp, mặc dù có thể đánh bại Cơ Băng Vân, nhưng vẫn không thể cho Cơ Băng Vân một kích trí mạng.

“Ha ha ha, đại nhân đúng là đại nhân! Thật sự rất uy vũ! Từ Đạo Huyền tầng một đã có thể lĩnh ngộ lãnh vực Thần Vương, có lẽ đại nhân là người đầu tiên trong Thần Vực đi!” Khương Thái Thương cười to nói.

“Đại nhân uy vũ! Là chúng ta đã coi thường đại nhân rồi!” Võ La cũng hưng phấn không thôi.

Ngao Khiên không kiềm chế được vui sướng nói: “Đại nhân, người quả thực rất yêu nghiệt! Đằng trưởng lão đúng là mắt sáng như đuốc, lại có thể tìm được truyền nhân là người!”

Ba người ban đầu vốn bị Tôn Mạn ra sức áp chế. Nhưng khi bọn hắn nhìn thấy Diệp Viễn lại bùng nổ được uy lực thần kỳ, một đám người đều giống như uống máu gà, tinh khí thần lập tức tăng lên rất nhiều. Trong lúc nhất thời, bọn hắn có thực lực chiến đấu ngang cơ với Tôn Mạn.

Ba người đều là kiểu người có kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú, Ngao Khiên kiềm chế Tôn Mạn, Khương Thái Thương và Võ La phụ trách ở bên cạnh gây rối.

Cũng do lãnh vực Thần Vương của Ngao Khiên lợi hại, nên Ngao Khiên có vẻ đã phát huy lãnh vực Thần Vương tới mức cực hạn. Lãnh vực hệ thủy có tính dung nạp rất lớn, nên nó có thể biến hóa vạn vật, thật sự rất có sức chiến đấu.

Nếu đổi thành người khác đối phó với Tôn Mạn thì đã sớm bị hắn bắt lại.

Diệp Viễn rút kiếm lên, chuẩn bị lại giết Cơ Băng Vân, rốt cuộc nam nhân áo đen cũng hành động.

Nhưng không thấy hắn có động tác gì mà trong chớp mắt đã tới trước mặt Diệp Viễn.

"Đùng!”

Một quyền không hề tưởng tượng được lập tức đánh vào ngay phía trên lãnh vực Thần Vương của Diệp Viễn!

"Phụt...”

Diệp Viễn phun ra một ngụm máu tươi, lập tức bay ngược ra ngoài.

Đối với nam nhân này, thật ra Diệp Viễn vẫn luôn chú ý. Nhưng hắn không nghĩ tới, thực lực của người này lại mạnh như vậy.

Thân thể Diệp Viễn cực kỳ cường đại cho nên hắn cảm nhận được một quyền vừa rồi hoàn toàn là dùng lực lượng của thân thể để tung ra, nó vốn không phải võ kỹ nguyên lực gì!

Hơn nữa tốc độ của hắn cực nhanh, cũng không phải võ kỹ thân pháp gì, chỉ là sức mạnh bùng nổ khiến cho động tác của hắn vô cùng nhanh!

Diệp Viễn đứng lên, lấy tay lau máu tươi ở khóe miệng, hắn nhìn người mặc áo đen, thản nhiên nói: “Có phải chúng ta từng gặp nhau không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK