Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cơ Thương Lan không ngoài ý muốn chút nào về công kích bất ngờ này, đưa mắt nhìn về bên trong lãnh địa của tộc Bạch Hổ.

“Tộc trưởng Nhung Tiêu, cuối cùng ngươi cũng lộ diện!” Cơ Thương Lan thong dong nói.

Không gian giao động một cái một lão nhân thân mặc bạch y xuất hiện trước mặt mọi người.

Nhìn lão nhân mặc bạch y này, người của tộc Bạch Hổ đều vô cùng kích động.

“Tộc trưởng Nhung Tiêu!”

Người này chính là tộc trưởng đương nhiệm của tộc Bạch Hổ, Nhung Tiêu!

Đột nhiên lộ diện, trên mặt Nhung Tiêu chẳng thể hiện cảm xúc gì, chỉ nhìn Cơ Thương Lan bình thản nói: “Tộc Bạch Hổ ta cùng Dược Vương Điện nước sông không phạm nước giếng, hôm nay các hạ đại giá quang lâm là có chuyện gì sao?”

Cơ Thương Lan cười nói: “Thất phu vô tội hoài bích có tội. Cơ mỗ tự nhiên không muốn đối địch cùng cường giả như Nhung Tiêu tộc trưởng, chẳng qua Cơ mỗ có đại sự cần hoàn thành, đành thỉnh mọi người ngồi xem. Nhung Tiêu tộc trưởng muốn tự mình làm hay muốn Cơ mỗ động thủ?”

Nhung Tiêu thản nhiên nói: “Chư Thiên Phù Đồ Diệt Thần Trận, bút tích của các hạ cũng thật lớn! Có điều tộc Bạch Hổ ta đứng vững hàng tỉ năm qua ở Thần Vực, sao phải sợ thứ cỏn con này?”

Theo lời Nhung Tiêu nói ra, bên trong lãnh địa Bạch Hổ bỗng nhiên bùng nổ quang mang.

Bảy cột sáng cao vút phóng thẳng lên trời, tản ra uy thế khiến người khác kinh sợ.

Ở đỉnh cột sáng, bảy điểm ngưng kết thành hình, kết thành một trận đồ cực lớn!

“Rống!”

Phía trên trận đồ, một bóng dáng Bạch Hổ hư ảo dần hiện ra.

Một tiếng rít gào làm trận pháp Chư Thiên Phù Đồ Diệt Thần Trận run rẩy không thôi.

Hai trận pháp thần cấp va chạm, xuất hiện cục diện ngang tay.

Tộc nhân phía dưới mang theo vẻ mặt hưng phấn không thôi, nội tình bên trong tộc Bạch Hổ không phải thứ mà các thế lực nhỏ có thể so sánh.

Nhìn thấy cảnh này, Cơ Thương Lan chẳng hề nảy sinh chút sợ hãi nào, cười nhạt nói: “Bạch Hổ Thất Túc Thủ Linh Trận! Ha hả, Cơ mỗ ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay chứng kiến quả nhiên danh bất hư truyền! Cho dù là Chư Thiên Phù Đồ Diệt Thần Trận cũng không phá vỡ được.”

Đúng lúc này, Diệp Viễn bỗng biến sắc quát lớn: “Mau thu hồi trận pháp, hắn đang dụ các người khởi động Bạch Hổ Thất Túc Thủ Linh Trận! Mục đích thật sự của hắn chính là linh thể Bạch Hổ!”

Diệp Viễn còn chưa dứt lời, không trung bất ngờ biến hóa, xuất hiện một cái hắc động thật lớn.

Lốc xoáy cực mạnh, khuấy thiên đảo địa!

Lần này, trên mặt Nhung Tiêu rốt cuộc xuất hiện biểu cảm.

“Thần khí Tù Thiên Tỏa Linh Hồ! Cơ Thương Lan… ngươi đê tiện.” Sắc mặt Nhung Tiêu đại biến, không thể tin nổi nhìn chằm chằm biến cố phát sinh.

Chỉ thấy trong không trung xuất hiện một cái bình thật lớn từ hắc động kia.

“Xì…”

Cái bình lớn kia bỗng nhiên phát ra một chùm tia sáng màu xanh biếc, trực tiếp bao bọc linh thể Bạch Hổ đang rít gào vào bên trong.

Linh thể Bạch Hổ này và linh thể thánh tổ mà Diệp Viễn gặp lúc trước hoàn toàn khác nhau.

Linh thể thánh tổ là do người thu lăng lấy huyết mạch đặc thù triệu hồi ra, nó là huyết mạch truyền thừa của thánh tổ tộc Bạch Hổ gì đó nên nó có linh trí.

Mà linh thể Bạch Hổ trước mắt chỉ là đồ đằng linh thú của tộc Bạch Hổ, có trách nhiệm bảo vệ tộc Bạch Hổ, là tín ngưỡng duy nhất của tộc Bạch Hổ.

Đương nhiên, ở thời đại này, uy lực của linh thể Bạch Hổ không thể bằng một vạn phần thời kỳ toàn thịnh.

Một khi linh thể Bạch Hổ bị cướp đi chẳng khác nào chặt đứt căn cơ của tộc Bạch Hổ.

Nhân lực của tộc tổn hại không nói, dù cho Cơ Thương Lan không đối phó với tộc Bạch Hổ thì bọn họ sớm hay muộn cũng sẽ xuống dốc, thậm chí tiêu vong!

Cơ Thương Lan bày ra Chư Thiên Phù Đồ Diệt Thần Trận căn bản là vì muốn nhử Bạch Hổ Thất Túc Thủ Linh Trận, sau đó lấy Tù Thiên Tỏa Linh Hồ để câu linh thể Bạch Hổ đi!

Tâm địa thật sự hiểm ác tới cùng cực.

Linh thể Bạch Hổ bị Tù Thiên Tỏa Linh Hồ bao lại phát ra tiếng gào kinh thiên động địa.

Mặc dù nó không có linh trí nhưng bản năng khiến nó muốn chống cự việc bị thần khí kia bắt đi.

Nhưng mà kia chính là Tù Thiên Tỏa Linh Hồ, không phải là thần khí bình thường, mặc cho linh thể Bạch Hổ giãy dụa thế nào cũng không thể thoát khỏi trói buộc.

Trước mắt bao người, linh thế Bạch Hổ cứ vậy bay lên, hướng về phía miệng bình.

Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người hít một ngụm khí lạnh. Nhất là người của tộc Bạch Hổ, sốt ruột đến mức hộc máu.

Một trưởng lão cảnh giới Thần Vương không thể nhẫn nại nữa phóng vọt lên, bay thẳng đến Tù Thiên Tỏa Linh Hồ.

“Vọng tưởng muốn câu mất linh thể đồ đằng của tộc Bạch Hổ bọn ta, tuyệt đối không thể.”

Trưởng lão hét to một tiếng, chớp mắt đã lao vào giữa không trung.

Nhung Tiêu thấy cảnh này không khỏi biến sắc, nhưng muốn ngăn cản thì đã không kịp rồi.

“Võ Minh, mau trở lại ngay!” Nhung Tiêu quát to.

Tên Cơ Thương Lan này rõ là không có ý định ngăn cản, dù chuyện gì xảy ra vẫn ung dung đứng nhìn.

Võ Minh không có ý định dừng tay, dùng hết sức mạnh cả đời dồn lại tung một kích, đánh về phía Tù Thiên Tỏa Linh Hồ.

Đúng lúc này, Tù Thiên Tỏa Linh Hồ bắn ra một ánh sáng ảm đạm, trực tiếp hóa giải một kích toàn lực của Võ Minh, hơn nữa uy thế không giảm, đánh thẳng vào người Võ Minh.

Võ Minh không kịp kêu một tiếng đã bị hôi phi yên diệt!

Nhìn một màn này, tất cả mọi người đều kinh hãi không thôi.

Võ Minh này chính là cường giả Thần Vương hàng đầu, vậy mà đứng trước Tù Thiên Tỏa Linh Hồ lại không chịu nổi một kích.

Loại trình độ chiến đấu này không phải là thứ mà người bình thường có thể tham dự được.

Nhung Tiêu nghiến chặt răng kêu ken két, nhìn Cơ Thương Lan lạnh lùng nói: “Xem ra các hạ muốn tận diệt tộc Bạch Hổ ta! Hôm nay chúng ta không chết không ngừng! Nhung Côn, triệu tập tất cả cường giả của tộc Bạch Hổ, tử chiến đến cùng!”

Nhung Côn biến sắc: “Vâng, tộc trưởng!”

Nhung Côn vâng lệnh lập tức hiệu triệu tất cả cường giả Thần Vương của tộc Bạch Hổ, hướng về phía trước chém giết không ngừng.

Tộc Bạch Hổ và Dược Vương Điện là hai đại thế lực siêu cấp, vậy mà đột ngột lâm vào chiến đấu như vậy.

Về phần cường giả của tộc Chu Tước và tộc Huyền Vũ đương nhiên cũng tham gia chiến đấu.

Môi hở răng lạnh, nếu tộc Bạch Hổ bị đánh bại thì một người trong bọn họ cũng không thoát được.

Cơ Thương Lan vẫn treo nụ cười tức chết người như trước, bình tĩnh nói: “Tộc trưởng Nhung Tiêu, ngươi cũng đừng quên, ảnh hưởng của linh thể Bạch Hổ đang không ngừng suy yếu, mà uy lực của Chư Thiên Phù Đồ Diệt Thần Trận đang không ngừng gia tăng. Chỉ cần Tù Thiên Tỏa Linh Hồ hấp thu được linh thể Bạch Hổ thì ngày tận thế của tộc Bạch Hổ đến rồi.”

Sắc mặt Nhung Tiêu cực khó coi, hừ lạnh: “Chỉ cần trước lúc đó giết chết ngươi là xong!”

Cơ Thương Lan cười không nói, như thể chẳng thèm để mắt đến thực lực của Nhung Tiêu.

Đúng lúc này, thân hình Diệp Viễn động, đi đến chỗ Nhung Tiêu.

Cơ Thương Lan thấy thế không khỏi sửng sốt: “Thế nào? Tiểu sư đệ cũng muốn góp vui sao? Nhưng mà với thực lực của ngươi, cho dù muốn hỗ trợ Nhung Tiêu tộc trưởng thì cũng chẳng khác nào mang thêm phiền phức đi?”

Nhung Tiêu thấy thế cũng nói: “Diệp Viễn tiểu hữu, ta biết hai ngươi có thù sâu như biển, nhưng dù ngươi có muốn cũng thật không thể giúp được lão phu.”

Một tiểu tử Vô Tướng Cảnh nhập vào cuộc chiến của cường giả cảnh giới Hư Huyền, quả thực là trò cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK