Cho dù Đặng Thăng có vò đầu bứt tóc cũng không thể nghĩ ra, làm thế nào có thể thực hiện với loại võ kỹ mạnh như vậy chỉ trong nháy mắt?
Một Thượng Quan Lăng Vân vô cùng cường đại trong mắt hắn, lại bị Diệp Viễn hạ gục trong tích tắc!
Trong chiêu thức vừa rồi, Diệp Viễn đã phải dùng tới nguyên lực vô danh trong cơ thể, cho nên đừng nói Thượng Quan Lăng Vân có chuẩn bị tốt hay không, mà cho dù có chuẩn bị tốt, hắn cũng chẳng phải là đối thủ của Diệp Viễn.
Uy lực của Viêm Động Chân Long Sát càng trở nên mạnh hơn khi có thêm sự xuất hiện của nguyên lực vô danh, cộng với thuấn phát võ kỹ, vì vậy sự thất bại của Thượng Quan Lăng Vân là điều không thể tránh khỏi.
Đặng Thăng chợt dừng bước.
Phía sau hắn chính là Thượng Quan Lăng Vân, cho nên hắn không thể tiếp tục lùi bước thêm nữa.
“Diệp… Diệp Viễn, ngươi giết ta đi, cầu xin ngươi hãy tha cho Thượng Quan đại nhân!” Đặng Thăng đột nhiên chuyển sang giọng khẩn khoản cầu xin.
Diệp Viễn không nói gì, hắn đang điên cuồng điều động nguyên lực.
Thượng Quan Lăng Vân bắt buộc phải chết, bởi hắn chính là linh hồn của nhánh đại quân này.
Chỉ cần hắn chết rồi, thì nhánh đại quân này cũng sẽ thành tàn quân, và cũng chỉ có như vậy mới có thể giúp võ giả Xích Quang Thành có đủ thời gian chạy thoát.
Cho nên, Diệp Viễn không thể bỏ qua cho Thượng Quan Lăng Vân được.
“Không… không cần phải cầu xin hắn! Có… có bản lĩnh… thì… giết chết ta luôn đi! Phụt…” Thượng Quan Lăng Vân vừa mở miệng nói, liền phun ra một ngụm máu lớn.
Chiêu thức vừa rồi chưa thể đoạt được mạng của hắn, thế nhưng đã khiến hắn trọng thương đến sắp chết.
Nếu như không phải vừa rồi Đặng Thăng cho hắn ăn đan dược, thì lúc này hắn cũng không tài nào mở miệng mà nói chuyện được.
Diệp Viễn cũng không có ý kéo dài thời gian, hắn biết thời gian gấp rút, không đủ cho hắn đắn đo thêm nữa.
Từ hành động của Thượng Quan Lăng Vân có thể thấy, cường giả Thần Du Cảnh nhất định đang trên đường tới đây, do vậy hẳn không có thì giờ để do dự.
Và bản thân hắn cũng sẽ không nương tay với những kẻ như Thượng Quan Lăng Vân.
Ngay sau đó, lại lần nữa khí thê’ của Diệp Viễn vụt lên tới đỉnh điểm, cự long màu đỏ cũng lại lần nữa nhe manh múa vuốt bay thẳng về phía Đặng Thăng.
Đặng Thăng cắn chặt răng, định liều chết che chắn cho Thượng Quan Lăng Vân.
Thế nhưng đúng lúc đó, một luồng khí lực kinh khủng bỗng từ trên trời giáng xuống!
Cảm nhận được nguồn sức mạnh này, mặt Diệp Viễn biến sắc, nhanh chóng lùi về phía sau!
Một vầng hào quang xuất hiện, phá tan cự long màu đỏ của Diệp Viễn!
Hai bóng người xuất hiện bên cạnh Thượng Quan Lăng Vân, một người trong số đó có dáng vẻ ung dung hào hoa, vừa nhìn là biết thuộc dòng dõi quý tộc.
Người còn lại có phần cục mịch, gần giống với phong cách của gia tộc Lam Thị
cả hai người này đều là cường giả Thần Du Cảnh!
Đặng Thăng vui ra mặt khi thấy những người vừa tới!
“Vân Dung đại nhân! Lam Thuận đại nhân! Cuối cùng… các ngài cũng tới rồi!”
“Ngươi đưa Lăng Vân đi trị thương đi, ở đây giao lại cho ta.” Thượng Quan Vân Dung lãnh đạm nói.
Vừa rồi Đặng Thăng vẫn còn đang tưởng sẽ chết chắc, ai ngờ thế sự thay đổi, Thượng Quan Vân Dung kịp xuất hiện vào đúng thời khắc cuối cùng, cứu hắn một mạng.
Hắn nhìn Diệp Viễn bằng ánh mắt phức tạp, cũng không biết nên vui hay nên buồn.
Vui vì Vân Dung đại nhân tới đúng lúc, Diệp Viễn sẽ phải chết.
Buồn vì tiếc cho một tài năng kinh thiên động địa như vậy lại phải bỏ mạng ở chốn này.
“Ngươi chính là Diệp Viễn?” Sau khi Thượng Quan Vân Dung nhìn một lượt bèn nói.
“Ngươi phí thời gian nói mấy lời này làm gì?” Diệp Viễn không nể nang gì hỏi vặn lại.