Một tiếng kêu thảm vang lên, võ giả trẻ tuổi phía đối diện lại ngã xuống đất!
Nhưng lần này, tên võ giá này không phát thêm âm thanh nào nữa, nằm đó không một tiếng động!
Diệp Viễn cứ thế phá nát thần hồn của đối thủ. Một khi không còn thần hồn thì võ giả chỉ có thể trở thành người chết mà thôi.
Tất cả chợt lặng người, bắt đầu nhận ra bầu không khí đã không còn giống như lúc trước nữa.
“Người tiếp theo!” Diệp Viễn lạnh lùng nói.
Lần này, lại không có võ giả nào dám nhảy lên võ đài ngay lập tức nữa.
Mặt Hoàng Văn Thu biến sắc, thủ đoạn của hắn đã thối bùng cơn giận của Diệp Viễn, bằng không Diệp Viễn cũng đã không ra tay giết người.
Lúc trước Diệp Viễn ra tay, đều chỉ khiến đối thủ mất đi lực chiến đấu, chứ không hề có ý giết hại.
Những võ giả đó trở về chỉ cần điều trị tu dưỡng thần hồn là có thế hồi phục trở lại.
Nhưng bây giờ Diệp Viễn đã phát hiện ra thủ đoạn bỉ ổi của hắn, đương nhiên sẽ không nương tay như vậy nữa.
Kẻ nào lên, lập tức giết chết kẻ đó!
Hai tên cùng lên, sẽ giết luôn cả hai!
Hắn rất muốn xem xem, Hoàng Văn Thu có thể chuẩn bị được bao nhiêu võ giả Hoá Hải Cảnh đến tìm chết!
Lần này, Hoàng Văn Thu quay lại nhỏ tiếng dặn dò vài câu với tên đầy tớ đứng sau lưng, người đó nhận lệnh xong lập tức rời đi.
Không bao lâu sau, lại có thêm một võ giả nhảy lên võ đài.
Lần này, dưới võ đài đều ồ lên một tiếng!
Hoá Hải tầng bốn!
Cuối cùng cũng đã có một võ giả cấp cao lên võ đài!
Tới tận lúc này, Diệp Viễn vẫn giữ nguyên một dáng vẻ, tất cả mọi người đều không biết giới hạn của hắn là tới đâu.
Bởi ngay cả Hoá Hải cảnh tầng ba cũng không thế thăm dò ra cực hạn của Diệp Viễn.
Hoá Hải tầng bốn, cho dù là cảnh giới về nguyên lực hay thần hồn, đều hơn hẳn một bậc, thích hợp nhất để thăm dò cực hạn của hắn.
Thấy có người tới, Diệp Viễn nhếch mép cười nói: “Cuối cùng cũng phái tới một kẻ ra dáng hơn rồi đó, nhưng… ngươi vẫn quá yếu!”
Người vừa tới tức giận nói: “Bớt coi thường người khác đi, qua được ải của ta hẵng nói!”
Đương nhiên võ giả này đã biết sự lợi hại của Diệp Viễn, nên cũng không dám nói lời ngông cuồng.
Tính tới thời điểm hiện tại, Diệp Viễn hạ tất cả đối thủ của hắn chỉ bằng một chiêu duy nhất!
Phải biết rằng, trong những người này, cho dù là về cảnh giới nguyên lực hay cảnh giới thần hồn thì cũng đều cao hơn Diệp Viễn rất nhiều!
Năng lực chiến đấu vượt cấp đáng sợ như vậy, thực sự khiến người ta phải tuyệt vọng.
Tên võ giả tới khiêu chiến với Diệp Viễn này đã được coi là người xuất sắc hơn những võ giả cùng thế hệ rồi, nhưng trước mặt Diệp Viễn, hắn không thể lấy ra được chút ngạo khí nào.
“Ha ha, qua được ải của ngươi? Vậy ngươi hãy tử tế tiếp chiêu đi!” Diệp Viễn lãnh đạm nói.
Tên võ giả đó lập tức biến sắc, cả người cảm thấy không ổn!
Thế nhưng… đã muộn rồi.
Hắn chỉ cảm thấy mắt hoa lên, một lưỡi kiếm xuyên qua tim hắn.
“Làm… làm sao… có thể… có thế…?”
Nói rồi, người này ngã ngửa ra sau, chết ngay tức khắc. Đến tận khi chết hắn vẫn không dám tin vào cảnh tượng đang xuất hiện trước mắt.
“Không phải chứ? Cơ Thanh không còn dùng đòn công kích thần hồn nữa, mà dùng võ thuật đến giết đối thủ! Hơn nữa… lại vẫn chỉ bằng một chiêu…”
“Thật đúng là gặp quỷ rồi mà! Công kích thần hồn đã mạnh như vậy, bây giờ tới cả võ đạo cũng lại dũng mãnh như thế! Đối thủ của hắn vừa rồi là Hoá Hải tầng bốn, mà hắn chỉ dùng một chiêu đã hạ gục đối phương rồi!”