Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp phủ, trong đại sảnh truyền đến một tiếng cười to.

“Ha ha ha, thực sự là sảng khoái! Lão phu và tiểu tử Nhược Hư kia đấu nhiều năm như vậy, cũng không làm gì được hắn, ngươi chỉ dùng ba tháng, đã khiến cho hắn phục tùng.” Lãnh Vũ cười to nói.

Trịnh Khởi cũng cười nói: “Lão nhi kia, mấy năm ta làm đại trưởng lão Võ Tháp, cũng là chịu đủ tính khí của hắn, bây giờ thì vui sướng rồi.”

Võ Tháp bị Đan Tháp quản chế, đây là chuyện không có cách nào cả, ai tới cũng không thay đổi được tình trạng này.

Cho nên, bất luận là Lãnh Vũ hay là Trịnh Khởi làm đại trưởng lão này, kết quả cũng giống nhau.

Cho dù thực lực của bọn họ đều cường đại.

Ba tháng trôi qua, Nhược Hư từ Luyện Thần Uyên đi ra, lại phát hiện cảnh còn người mất.

Toàn bộ hoàng thành Thiên Ưng, đều không chào đón hắn.

Ngảy cả những trưởng lão Đan Tháp ngày trước chỉ nghe lời hắn như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, cũng đều từng người đầu nhập vào trận doanh của Diệp Viễn.

Dùng lời của Nhược Hư tới nói thì chính là đều đi nâng chân thối của Diệp Viễn rồi.

Nhưng mà tất cả mọi người đều vui vẻ chịu đựng!

Ba người Lãnh Vũ, quả thực bội phục đến rạp đầu xuống đất với Diệp Viễn.

Hiển nhiên, Diệp Viễn so với những người say mê võ nghệ, đan dược này thì thủ đoạn của hắn liên tiếp xuất hiện.

Đánh một gậy, cho một trái táo ngọt. Lại đánh một gậy nữa, lại cho thêm một trái táo ngọt.

Hắn không cự tuyệt người ngoài ngàn dặm, cũng không chấp nhận ngươi vào cửa, chính là để ngươi đợi ở cánh cửa.

Bây giờ những trưởng lão, chấp sự này đối với Diệp Viễn là nói gì nghe nấy.

Diệp Viễn nói hướng đông, bọn họ tuyệt không dám đi hướng tây.

Thủ đoạn quyền mưu, Diệp Viễn đùa giỡn đến nước chảy mây trôi.

Những ngày gần đây, đám người Lãnh Vũ cùng là xem đến há hốc mồm.

Tiểu tử này, thật sự chỉ có mấy trăm tuổi?

Diệp Viễn cười nói: “Con người Nhược Hư quá ham muốn quyền lực, người như thế nắm quyền, hao tổn bên trong quá lớn. Ta không muốn tham dự vào cuộc tranh đấu này, nhưng mà nếu như đã đồng ý với thành chủ đại nhân, đương nhiên phải làm tốt nó.”

Hiên Vũ gật đầu cười nói: “Ngươi đã làm rất tốt rồi! Bây giờ, Đan Tháp dưới sự quản lý của ngươi, đã đi vào quỹ đạo.

Ngươi xử sự công đạo, công bằng, mặc dù thời gian ngắn cũng đã thu được lòng người.”

Lãnh Vũ cũng gật đầu nói: “Tiểu tử, ngươi đúng là có tài năng, hữu dụng hơn nhiều so với mấy lão già chúng ta. Bây giờ, bất luận là Đan Tháp hay là Võ Tháp, đều phục đại trưởng lão Diệp Viễn ngươi! Ha ha ha, vừa lúc, lão phu cũng muốn xong việc rút lui đây.”

Diệp Viễn làm chức vị đại trưởng lão này, cũng không dùng người không khách quan.

Trước đó vài ngày, có người được sủng mà kiêu, còn bị Diệp Viễn hung hăng phạt cho dừng lại.

Từ đó về sau, uy vọng của Diệp Viễn cũng chân chính được dựng lên.

Bây giờ trong hoàng thành Thiên Ưng, có thể nói là một khối thùng sắt.

Diệp Viễn nhìn về phía Lãnh Vũ, nói: “Lãnh huynh, đã qua nhiều năm như vậy, vẫn không mò được tầng cánh cửa kia sao?”

Lãnh Vũ cười khổ nói: “Nào có dễ dàng như vậy? Nửa bậc này, khó như lên trời mà!”

Mặc dù Lãnh Vũ từng được gọi là kỳ tàinhưng mà muốn đột phá Thiên Thần Cảnh, thực lực cũng vẫn là có chút chưa đến.

Mấy trăm năm nay, mặc dù cảnh giới hắn điên cuồng tăng lên, nhưng mà hắn cũng đã dùng hết tích lũy mấy trăm năm.

Thiên Thần Cảnh, cũng không phải dựa vào tích lũy là có thể đột phá.

Diệp Viễn cười nói: “Nói khó cũng khó, nói không khó cũng không khó!”

Một câu nói, khiến cho thân thể Trịnh Khởi và Lãnh Vũ cũng chấn động.

Câu nói này của DIệp Viễn có hàm ý khác!

Hiên Vũ ở một bên dường như nhớ tới cái gì, cả kinh nói: “Diệp Viễn, ngươi, lẽ nào… lẽ nào ngươi… đã có thể luyện chế Thái Thượng Ngọc Hư Đan?”

“Thái Thượng Ngọc Hư Đan! Đây… Diệp Viễn, không phải là thật đó chứ?” Cả người Lãnh Vũ kịch liệt chấn động, trong ánh mắt lộ ra vẻ không dám tin.

Cấp ba có Hạo Nhật Càn Khôn Đan, cấp bốn có Thái Thượng Ngọc Hư Đan.

Đan dược này, dĩ nhiên chính là dùng cho trợ giúp võ giả đột phá Thiên Thần Cảnh.

Chỉ là, so với đan thần tam tinh không luyện chế được Hạo Nhật Càn Khôn Đan, đan thần tứ tinh muốn luyện chế Thái Thượng Ngọc Hư Đan nhất định chính là người nằm mơ nói mộng.

Đối với hoàng thành Thiên Ưng mà nói, từ xưa đến nay cũng là chưa từng có ai đi luyện chế loại đan dược này.

Cho nên, lúc Hiên Vũ nói ra cái tên này, tim hai người Lãnh Vũ đập thình thịch.

Diệp Viễn cười nói: “Bây giờ, còn hơi sớm. Có điều… ngày này cũng không còn xa.”

Sau khi đột phá Thần Toàn Cảnh, phần lớn

tinh lực của Diệp Viễn đều đặt trên việc nghiên cứu đan đạo.

Hắn có thể nhanh như thế luyện chế ra được đan dược có độ khó như Đằng Hải Liệt Không Đan, đương nhiên không thể tách rời với việc hắn dụng công tìm tòi.

Chỉ là, thần đan cấp bốn đúng là một ranh giới rất lớn, độ khó luyện chế so với thần đan cấp ba không biết khó hơn bao nhiêu lần.

Cho dù là Diệp Viễn, trong thời gian ngắn muốn luyện chế ra thần đan cấp bốn có độ khó cấp chín, vẫn là chưa đủ lực.

Có điều, lời nói của Diệp Viễn có chút bất đắc dĩ, nhưng mấy người khác nghe vào trong tai lại giống như là đột nhiên có tai họa đến.

Hiên Vũ cời khổ nói: “Tiểu tử này, thực sự là không biết nói ngươi cái gì cho tốt! Lão phu nghiên cứu đan đạo mười vạn năm, đến độ khó cấp tám còn chưa vượt được, ngươi mới đột phá hơn mười năm, đã có thể sắp luyện chế được Thái Thượng Ngọc Hư Đan. Da lão phu có chút mỏng, thật sự muốn đập đầu tự tử một cái!”

Mấy người nghe thấy, đều là cười to một hồi.

Tuy là chế giễu, nhưng mà thiên phú đan đạo của Diệp Viễn, đúng là khiến bọn họ chấn động.

“Chỉ là… Thái Thượng Ngọc Hư Đan cần mấy linh dược chủ vị, đều là bảo vật rất khó có được. Hoàng thành Thiên Ưng chúng ta, dường như cũng không đầy đủ hết?” Bỗng nhiên, Lãnh Vũ nói.

Không bột đố gột nên hồ, mặc dù Diệp Viễn có năng lực luyện đan, nhưng mà không có linh dược, thì cũng chẳng làm được gì.

Diệp Viễn cười nói: “Cái này các ngươi yên tâm, lần này đi ra ngoài, Diệp mỗ sưu tập được không ít linh dược trân quý. Cái khác không nói, giúp hai người đột phá cũng không có vấn đề gì lớn.”

Hai người Lãnh Vũ vừa nghe thấy, trong lòng mừng như điên.

Lãnh Vũ nói: “Diệp Viễn, nếu lão phu có thể đột phá cảnh giới Thiên Thần, cái mạng già này, coi như bán cho ngươi!”

Trịnh Khởi cười khổ nói: “Sư tổ, cái mạng này của con chính là hắn cứu về, phần ân tình này, vạn lần chết cũng khó báo.”

Mấy người đang nói chuyện, đột nhiên không gian rung động, hai đại nhân ảnh chậm rãi đi tới, chính là thành chủ Tả Thư Kiệt và Hà Xung.

“Bái kiến thành chủ đại nhân! Bái kiến thái thượng trưởng lão!” Đám người Lãnh Vũ vội vàng thi lễ.

Sắc mặt Tả Thư Kiệt có chút khó coi, trầm giọng nói: “Tất cả ngồi xuống đi, bổn thành chủ có việc nói với các ngươi.”

Nhìn thấy dáng vẻ Tả Thư Kiệt, trong lòng đám người Lãnh Vũ không khỏi có chút hồi hộp.

Xem ra, không phải chuyện gì tốt!

Bàn tay Tả Thư Kiệt nâng lên một chút, một thanh tiểu kiếm kim sắc trôi nổi trong lòng bàn tay hắn.

“Kim Kiếm Lệnh! Đây… đây là Kim Kiếm Lệnh của hoàng thành Chí Ninh, bọn họ muốn phát động Kim Kiếm Hội Minh!” Sắc mặt Trịnh Khởi đại biến nói.

Tả Thư Kiệt gật đầu nói: “Bản tọa mới nhận được Kim Kiếm Lệnh của hoàng thành Chí Ninh, bọn họ ước định, mười năm sau sẽ phát động Kim Kiếm Hội Minh! Xem ra lần này, bọn họ là muốn không chết không thôi!”

Sắc mặt mấy người Lãnh Vũ, trong nháy mắt đều khó coi tới cực điểm.

“Bọn họ… bọn họ đây là ức hiếp người quá đáng!” Lãnh Vũ cắn răng nói.

“Hoàng thành Chí Ninh có thực lực rất mạnh trong những hoàng thành cấp thấp chúng ta! Bọn họ phát động Kim Kiếm Hội Minh, ai có thể ngăn được?” Trịnh Khởi tràn đầy khổ sở nói.

Tả Thư Kiệt thở dài, nói với Diệp Viễn: “Diệp Viễn, lần này hoàng thành Chí Ninh là nhằm vào ngươi mà tới! Hay là… ngươi rời khỏi Thiên Ưng trước, tạm lánh phong ba!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK