Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bành Yến hừ lạnh một tiếng, ngón tay xoay một vòng, Long Trảo Thủ kia liền biến thành chín cái, chia ra chín hướng tấn công Diệp Viễn!

“Vèo!”

Trước mắt Bành Yến lại hoa một cái, chín phân thân của Diệp Viễn đột nhiên gia tốc, nhanh như là thỏ chạy vậy!

“Đoàng đoàng đoàng…”

Một cước, hai cước, ba cước… chín cước, mỗi một cước đều giẫm lên trên mặt Bành Yến.

Lực đạo tuy không nặng, nhưng lại để lại trên mặt Bành Yến chín dấu giày thấy rõ.

“Phù…”

Mọi người nhìn thấy chín dấu giày kia, đều không nhịn được phì cười.

“Tiểu tử, ngươi muốn chết!” Bành Yến nghiến răng nói ra mấy chữ này.

Diệp Viễn vung tay lên, đánh ra một đạo nguyên lực, đẩy Hạng Hạo mặt đầy máu me ra ngoài.

“Nhận thua đi, món nợ này, ta giúp ngươi đòi.” Diệp Viễn nhàn nhạt nói.

Lúc này Hạng Hạo nhìn vô cùng thê thảm, nhưng mà thảm cũng không bằng được chín dấu giày buồn cười kia trên mặt Bành Yến.

Hạng Hạo có hơi bất ngờ nhìn về phía Diệp Viễn, hắn không ngờ được hắn bị người khác sỉ nhục mà người cứu hắn lại là kẻ mà hắn vẫn luôn khinh thường -Diệp Viễn.

Lẽ ra lúc này, không phải Diệp Viễn nên ở một bên cười nhạo sự vô dụng của hẳn sao?

Thế mà Diệp Viễn lại đứng ra nói phải giúp hắn lấy lại công đạo!

Đột nhiên, hốc mắt Hạng Hạo đầy nước.

Diệp Viễn đứng ra lúc này chính là lấy đức báo oán, làm sao hắn có thể không cảm động được?

“Ngươi… tại sao ngươi lại giúp ta?” Hạng Hạo nức nở nói.

Diệp Viễn điềm đạm đáp: “Rất đơn giản, ta thấy hắn ngứa mắt!”

Sĩ có thế giết nhưng không thể nhục.

Cường giả có tôn nghiêm của cường giả, kẻ yếu cũng có tự trọng của kẻ yếu. Mạnh hơn người khác, không có nghĩa là có thể giẫm đạp lên tôn nghiêm của người ta!

Diệp Viễn đã từng trải qua là người cường đại kiêu ngạo khắp thiên hạ, cũng đã từng trải qua sự bất lực khi thực lực không đủ.

Hành động của Bành Yến, khiến hắn không khỏi nghĩ đến Triệu Thiên Dận.

Thực lực cường đại, không có nghĩa là có thể sỉ nhục người khác.

Cho nên, Diệp Viễn rất khó chịu khi nhìn hắn!

Bất kể nói thế nào đi chăng nữa thì Hạng Hạo cũng là người của Bùi Văn Cường, cũng coi như là cùng một chiến hào với hắn.

Bành Yến sỉ nhục Hạng Hạo như vậy, thì chẳng khác nào là giẫm hết lên mặt của mọi người bên phía họ.

“Đa… đa tạ!” Lòng Hạng Hạo run lên, tất cả những cái nhìn đối với Diệp Viễn trước đây đều tan thành mây khói.

Trong lòng Hạng Hạo lúc này, đều chỉ có cảm kích.

“Thay vì cảm ơn ta, thì ngươi hãy tự mình chăm chỉ tu luyện đi. Nếu muốn một màn hôm nay không xảy ra nữa thì hãy làm cho mình trớ nên cường đại hơn!” Diệp Viễn nói.

Hạng Hạo nghe vậy trong lòng run lên, ánh mắt dần dần biến thành kiên định, khát vọng muốn mạnh mẽ trở nên mãnh liệt!

Hắn xoay người chắp tay với Bành Yến nói: “Thực lực của các hạ quả nhiên

lợi hại, Hạng mỗ nhận thua! Có điều, nhất định sẽ có ngày Hạng mỗ đến tìm các hạ lĩnh giáo!”

Bành Yến khinh thường nói: “Nói vớ vẩn! Chênh lệch thực lực cũng không phải có thể bù đắp bằng sự tức giận! Sự chênh lệch giữa chúng ta, chỉ có thể càng ngày càng lớn!”

Hạng Hạo cũng không cãi với Bành Yến, mà trực tiếp xoay người xuống khỏi lôi đài.

Có thể nhìn ra, lời nói này của Diệp Viễn đã thật sự kích thích hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK