Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn Ninh Tư Ngữ thương tâm, Hiên Vũ cũng không biết nói cái gì cho phải.

Ông chỉ có thể thở dài, nói: “Đây là con đường tự bản thân hắn chọn, ai cũng không có cách nào thay đổi được. Haz, trước khi chuẩn bị đi, hắn giao phó ta chiếu cố người thân hắn thật tốt, chúng ta cũng chỉ có thể tận sức mọn này.”

Lần đi vào không gian truyền thừa này, Diệp Viễn cũng không đưa đám người Ly Nhi cùng vào.

Dù sao hành trình lần này vô cùng hung hiểm, vạn nhất bị vây ở trong không gian hỗn loạn, Diệp Viễn có nhiều Thần Nguyên Thạch hơn nữa, cũng không chịu nổi tiêu hao.

Không có Thần Nguyên Thạch cung cấp linh khí, Tử Cực điện cũng chỉ là một cục sắt.

Lúc này, Lục Dật bỗng nhiên tiến lên, khom người nói với Hiên Vũ: “Sư tôn, đại trưởng lão ở bên kia thông báo, bảo ngài đến tham gia hội trưởng lão.”

Sắc mặt Hiên Vũ trầm xuống, hừ lạnh nói: “Đến cũng nhanh đấy! Hắn đến một khắc cũng không chờ được sao?”

Sắc mặt Lục Dật cũng ngưng trọng nói: “Sư tôn, mặc dù chúng ta quen biết Diệp trưởng lão không lâu, nhưng mà hắn cũng có ân huệ lớn với phe này của chúng ta. Chúng ta…”

Hiên Vũ hừ lạnh một tiếng nói: “Tiểu tử hỗn xược nhà ngươi, lẽ nào ở trong lòng ngươi, vi sư chính là người vong ân phụ nghĩa?”

Lục Dật xấu hổ cười cười, Hiên Vũ chậm rãi đứng dậy, đi đến điện trưởng lão.

Nhược Hư liếc mắt nhìn Hiên Vũ, trầm mặc nói: “Mặc dù lão phu và Diệp trưởng lão đã từng có chút không vui vẻ, nhưng mà đối với hắn vẫn là vô cùng tôn kính! Lúc trước, cứ tưởng Diệp trưởng lão sẽ trở thành thiên tài rường cột của hoàng thành Thiên Ưng chúng ta, thế mà bây giờ lại bỏ mạng ở trong không gian truyền thừa, lão phu cũng là vô cùng đau lòng!”

Hiên Vũ bày ra một dáng vẻ mèo khóc chuột giả từ bi, những người có mặt đương nhiên sẽ không cho là mở hội trưởng lão là vì để thương tiếc Diệp Viễn.

Quả nhiên, sắc mặt hắn trầm xuống, nói với Hiên Vũ: “Nhị trưởng lão, chuyện này, ngươi không thể đùn đẩy trách nhiệm! Quan hệ cá nhân của ngươi và Diệp trưởng lão tốt nhất, ngươi biết rõ không gian truyền thừa vô cùng nguy hiểm, vì sao không ngăn cản?”

Thực ra, nội tâm Hiên Vũ cũng là vô cùng tự trách.

Ông thở dài, gật đầu nói: “Đại trưởng lão nói không sai, trong chuyện này đúng là ta cũng có trách nhiệm. Nếu như lúc đó thái độ của ta kiên quyết thêm một chút, thì có lẽ Diệp trưởng lão cũng sẽ không đi vào trong đó.”

Nhược Hư hừ lạnh nói: “Bây giờ nói những lời này thì có ích gì? Nếu ngươi không có ý kiến gì đối với chuyện này, vậy ta đề nghị phạt ngươi tất cả tài nguyên hưởng thụ mười năm, ngươi có ý kiến gì không?”

Bắp thịt trên mặt Hiên Vũ run run, nhưng mà không nói gì, trực tiếp rời đi.

Đại trưởng lão nhìn bóng lưng Hiên Vũ, khóe miệng lộ ra nụ cười đắc ý.

Mấy ngày này, Lâm Đông dẫn một đám người, đi tới Diệp phủ.

Hôm nay hắn tới, là phải đuổi toàn bộ đám người Ly Nhi ra ngoài.

Diệp Viễn đã chết, đại trưởng lão đã không đợi được nữa muốn xóa sạch toàn bộ cảm giác tồn tại của Diệp Viễn.

“Long quản sự, chúng ta lại gặp mặt rồi.” Lâm Đông nhìn Long Chiến, cười mà như không cười nói.

Long Chiến hừ lạnh một tiếng, nói: “Có vẻ ngươi rất đắc ý!”

Lâm Đông không để bụng cười nói: “Lẽ nào ta không nên đắc ý sao? Trước đây không lâu, ngươi còn ở chỗ này giáo huấn ta. Mà bây giờ, các ngươi ngay cả một chốn dung thân cũng không có. Bây giờ xem ra, dường như lựa chọn lúc đó của ta không sai.”

Sắc mặt Long Chiến âm tình bất định, Bạch Quang ở một bên không nhìn được nữa, hừ lạnh một tiếng nói: “Lâm Đông, ta cho ngươi biết, đại ca sẽ không chết! Chờ lúc hắn trở về, tất cả các ngươi sẽ phải run rẩy!”

Lâm Đông nghe vậy cười to nói: “Ha ha, nhìn thấy biểu cảm của các người, dường như cũng không tin rằng Diệp Viễn đã chết! Các ngươi thật đúng là tự tin, không gian truyền thừa của Võ Tháp, từ xưa đến nay chưa từng có ai đi vào mà trở ra được! Ngươi thế mà lại nói với ta, Diệp Viễn sẽ trở về? Thực sự là cười chết ta rồi!”

Ly Nhi liếc mắt nhìn Lâm Đông, thản nhiên nói: “Người khác không được, không có nghĩa là Viễn ca không được! Không tin, thì cứ đợi đấy!”

Lâm Đông cảm thấy đám người này quả thực là không thể nói lý, hắn vốn định tới quở trách một phen, ai biết được đám người kia căn bản không tin Diệp Viễn đã chết.

Sắc mặt hắn trầm xuống, hừ lạnh nói: “Mấy người các ngươi, đừng tưởng rằng có nhị trưởng lão che chở, thì có thể cao cao tại thượng giống như trước đây! Bản hộ pháp nói cho các ngươi biết, không có Diệp Viễn, các ngươi chính là một bầy kiến hôi! Nói chừng không bao lâu nữa, sẽ liền phơi thây đầu đường! Bây giờ, cút cho ta!”

Bạch Quang còn muốn nói gì đó, đã bị Ly Nhi kéo lại, thản nhiên nói: “Chúng ta đi!”

“Tiểu tử, đừng nên uổng phí khí lực! Ngươi như vậy, sớm muốn gì cũng sẽ có một ngày tự mình chơi chết mình.” Lãnh Vũ nhìn cả người Diệp Viễn bị thương, thản nhiên nói.

Hắn không phải không muốn đi ra ngoài, nhưng mà trong không gian hỗn loạn quả thực quá nguy hiểm.

Chỉ không cẩn thận một chút, thì sẽ tự chơi chết mình.

Những năm gần đây, hắn nhìn Diệp Viễn lần lượt đi vào không gian hỗn loạn, lần lượt tự mình làm bản thân mình đầy thương tích, trong lòng không nhịn được thầm mắng Diệp Viễn là người điên.

Mười ba vạn năm cô tịch, khiến cho Lãnh Vũ vô cùng khát vọng có một người nói chuyện với mình.

Vất vả lắm mới có một người đi vào, kết quả lại chết, hắn thật sự đến chỗ khóc cũng đều không có rồi.

“Ta tới nơi này, chính là vì lĩnh ngộ pháp tắc không gian, không vào không gian hỗn loạn cảm ngộ, lẽ nào ở đây chờ chết?” Diệp Viễn bật cười nói.

“Ha ha ha, lúc vừa mới vào ta cũng giống như người, cũng là mỗi ngày đều chạy trong không gian hỗn loạn, cho là mình có thể cảm ngộ được pháp tắc không gian. Nhưng mà hơn mấy nghìn vạn năm đi qua, cảm ngộ pháp tắc không gian của ta càng ngày càng ít, thương thế lại càng ngày càng nghiêm trọng. Thẳng đến một lần, ta suýt chút nữa không trở về được, ta liền không dám… đi vào nữa.” Lãnh Vũ nói.

Lãnh Vũ sợ, một lần kia, hắn trọng thương ngã gục, thiếu chút nữa là chết ở trong không gian hỗn loạn.

Sau khi trở lại điểm không gian này, hắn tĩnh dưỡng trọn vẹn mười năm, mới khôi phục lại được.

Từ đó về sau, hắn cũng không dám… đi vào trong không gian hỗn loạn nữa.

Vị trí không gian hỗn loạn lúc trước của Diệp Viễn, toàn bộ chỉ là ngoại vi không gian truyền thừa, uy lực không gian sụp xuống cũng không tính là lớn.

Nhưng mà tọa độ không gian trong không gian hỗn loạn, một khi đổ nát, thì uy lực không thể tưởng tượng được.

Chỉ cần không cẩn thận một chút, thì sẽ chết không còn mảnh vụn.

Diệp Viễn cười nói: “Nếu ta là ngươi, ta sẽ lại đi vào!”

Nói xong, Diệp Viễn không để ý tới Lãnh Vũ mà bắt đầu nhập định.

Lãnh Vũ đương nhiên không biết, mấy năm nay pháp tắc không gian của Diệp Viễn bộc phát tăng nhanh, chỉ là hắn bế quan ở trong tọa độ không gian, đều là nhập định cảm ngộ.

Mà không đột phá, nên là Lãnh Vũ không cảm giác được.

Lấy kiếm đạo tới cảm ngộ pháp tắc không gian, chính là một đường tắt.

Mặc dù so với quá khứ độ khó lớn hơn gấp trăm nghìn lần nhưng mà không thể nghi ngờ là Diệp Viễn đang không ngừng tiến bộ.

Diệp Viễn nói như thế, cũng là làm như thế.

Có mấy lần, Diệp Viễn từ trong không gian hỗn loạn trở về, gần như là đã hấp hối.

Lãnh Vũ ở một bên đương nhiên sẽ không thiếu châm chọc khiêu khích, nhưng mà sau khi Diệp Viễn dưỡng thương xong, vẫn dứt khoát đi vào bên trong không gian hỗn loạn.

Lúc đó, biểu cảm của Lãnh Vũ, thực sự là vô cùng đặc sắc.

Ngoại trừ việc không ngừng mắng Diệp Viễn là người điên thì Lãnh Vũ thực sự không tìm được từ nào tốt hơn để hình dung.

Cứ như vậy, ngày qua ngày, một năm lại một năm, pháp tắc không gian của Diệp Viễn càng ngày càng tiến bộ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK