Trước mặt hắn ta là một lão giả với tóc màu vàng óng, trông rất dữ tợn và hung ác.
Bộ dáng đó giống như một Kim Mao Sư Vương.
Diệp Viễn có chút buồn bực, sao một hán tử tục tằng như lão ta lại là người luyện chế ra cao phẩm đan dược được?
Lão giả cũng đang dùng ánh mắt thâm thúy để đánh giá Diệp Viễn, không biết lão ta đang suy nghĩ cái gì.
“Người trẻ tuổi, rốt cuộc mục đích của ngươi gia nhập Thần điện tế tư là gì?” Thật lâu sau, lão giả mới lên tiếng, giọng nói vang vọng.
Diệp Viễn ôm quyền nói: “Vãn bối muốn nghiên cứu yêu thần đan từ rất lâu rồi, lần này tới đây, vãn bối hy vọng học được thuật luyện dược của Yêu tộc để giúp đan đạo của vãn bối ngày càng tiến xa hơn!”
Lão giả cười to nói: “Ha ha, lão phu tin ngươi, ta và ngươi cùng một loại người! Vì đan đạo mà không màng tất cả! Nhưng mục đích của ngươi không chỉ dừng ở đó đúng không?”
Diệp Viễn phát hiện lão nhân này có nói chuyện thẳng thắn nên hắn cũng không nhất thiết phải che che giấu giấu, gật đầu thừa nhận: “Thật ra vãn bối đến đây là vì tìm huynh đệ!”
Diệp Viễn cũng không giấu giếm mà kể lão giả nghe chuyện muốn nhờ Thần điện tế tư hỗ trợ tìm kiếm Bạch Quang.
Lão giả nghe xong thì cười to và nói: “Nhìn không ra tên tiểu tử ngươi là người có tình có nghĩa như vậy! Ngươi không cảm thấy làm vậy sẽ khiến lão phu mệt mỏi sao? Ngươi học thuật luyện dược của Yêu tộc, còn tận dụng sức mạnh của Thần điện tế tư, vậy rốt cuộc, lão phu với Thần Điện phải làm như thế nào thì mới tốt đây?”
Diệp Viễn biết đối phương đang muốn bàn điều kiện với mình.
Nhưng nếu mình không đồng ý thì người nguy hiểm chính là mình.
Diệp Viễn nhún nhún vai: “Cả người vãn bối giá trị nhất là một thân luyện dược thuật này thôi. Sở dĩ tiền bối nguyện ý bàn điều kiện với vãn bối, e là tiền bối coi trọng cái này đúng không?”
Lão giả cười nói: “Tiểu tử ngươi là một người thông minh, Địch Thu ta cũng không phải là người thích quanh co lòng vòng. Ngươi ở lại Thần điện tế tư 5000 năm thì ta giúp!”
Diệp Viễn đương nhiên biết rõ 5000 năm này tương đương với bán chính mình vào Thần điện tế tư.
Chuyện như vậy, đương nhiên hắn không thể đáp ứng.
Diệp Viễn lắc đầu nói: “Điện chủ đại nhân, Diệp mỗ có việc riêng, chỉ sợ không thể sống ở Thần điện tế tư một thời gian dài như vậy được. Nếu điện chủ đại nhân ép buộc vãn bối phải ở lại thì Diệp mỗ chỉ có thể ở tối đa 300 năm mà thôi!”
300 năm đã là giới hạn mà Diệp Viễn có thể đưa ra.
Nếu Diệp Viễn không có gì vướng bận thì hắn ở lại đây nghỉ ngơi 5000 năm cũng chẳng sao.
Nơi này tiếp giáp với Thiên Yêu sơn mạch, không linh dược nào không có.
Đối với Diệp Viễn, nơi đây thực sự là thiên đường.
Nhưng Diệp Viễn biết hắn không thể ở lại đây 5000 năm.
Quả nhiên, ngay khi Diệp Viễn vừa nói ra thì khuôn mặt Địch Thu trầm xuống, nói: “Tiểu tử, ngươi đang đùa ta sao? 300 năm? Ta còn chưa dùng ngươi vào việc gì được?”
Diệp Viễn lại cười nói: “300 năm đủ để trả giá cho Thần điện tế tư rồi!”
“Ha ha, tên tiểu tử cuồng vọng nhà người! Đối với tế tư mà nói, 300 năm trôi qua chỉ trong chớp nhoáng. Ngươi có thiên phú không tồi, nhưng ngươi chỉ ở lại đây 300 năm thì ngươi đem lại lợi ích gì cho Thần điện tế tư? Hay ngươi chỉ muốn đùa cợt lão phu? Hả?”
Địch Thu trừng mắt, phát ra một cỗ uy thế đáng sợ.
Trong nháy mắt, Diệp Viễn dường như cảm giác được hắn đang bị đỉnh núi thái sơn đè ép, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.
Đây không phải là cảnh giới uy áp, mà là lão ta ra tay thật!
Rõ ràng là Địch Thu thật sự nổi giận.
Lão ta cảm thấy Diệp Viễn đang trêu đùa mình.
Trong mắt người thường, ở lại 300 năm quả thực là không có thành ý.
Dưới uy áp cực lớn, xương cốt Diệp Viễn kêu lên lạch cạch, sắc mặt hắn tái nhợt.
Nhưng hắn vẫn kiên quyết nói: “Trong 300 năm, vãn bối sẽ vì Thần điện tế tư tạo ra vô số cường giả! Nếu tiền bối không tin, chúng ta ký kết Thiên Đạo khế ước trong vòng 300 năm!”
Địch Thu hiển nhiên không hề động tâm, lão ta lạnh lùng nói: “Vậy cũng được, sau 300 năm, nếu ta thấy được sự cống hiến của ngươi, ta sẽ giúp ngươi tìm kiếm huynh đệ của ngươi!”
Diệp Viễn nghe vậy thì biến sắc, lão gia hoả này rõ là đang chơi đùa hắn.
Không cho hắn lợi lộc, hắn sẽ không đáp ứng.
Nhưng với thực lực của hắn hiện tại thì hắn không thể làm được.
Việc này thật là xấu hổ!
Hiển nhiên, Diệp Viễn đã đánh giá quá cao sự kiên nhẫn của vị điện chủ này.
300 năm đối với một người chưa bao giờ tiếp xúc với yêu thần đan thì chỉ trong nháy mắt.
Tuy Diệp Viễn đã bộc lộ thiên phú của bản thân nhưng Địch Thu vẫn không tin Diệp Viễn sẽ làm được gì trong vòng 300 năm.
“Tiền bối, chẳng lẽ chúng ta không thương lượng được nữa sao?” Sắc mặt Diệp Viễn trắng bệch.
Địch Thu cười lạnh: “Ngươi nói đi?”
Bỗng nhiên Địch Thu biến sắc, khí thế biến mất, lão ta thay đổi biểu tình cười nói: “Thật ra… Chúng ta cũng có thể thương lượng một chút!”
Áp lực trên người Diệp Viễn bỗng nhiên biến mất không thấy tăm hơi khiến hắn sửng sốt một hồi.
Lúc nãy lão gia hoả này còn hùng hùng hổ hổ dọa người, sao đột nhiên lại đổi tính đổi nết thế kia?
Địch Thu nhìn về phía Diệp Viễn, cười nói: “Đã như vậy thì chúng ta mỗi người lùi một bước! Ta không cần ngươi ở lại 5000 năm nhưng ngươi phải thề với Thiên Đạo là giữ lại thân phận của Thần điện tế tư vĩnh cửu. Nếu Thần điện tế tư ta yêu cầu ngươi luyện chế đan dược, ngươi không được từ chối. Nếu Thần điện tế tư ta gặp nạn, ngươi cũng phải viện trợ!”
Diệp Viễn nghe vậy thì sửng sốt nhưng trong nháy mắt, hắn lập tức hiểu rõ.
Địch Thu là người thẳng thắn, lão ta không thể nghĩ ra một chủ ý quanh co lòng vòng như vậy được.
Lão ta muốn dùng cách này để trói buộc hắn với Thần điện tế tư cả đời, còn lời hơn ở lại 5000 năm nhiều.
Hơn nữa, điều này mang lại cho bản thân hắn sự tự do tối đa.
Chuyện này, người như Địch Thu sẽ không nghĩ ra được, chắc chắn là lão ta có cao nhân chỉ điểm chứ hắn không thể nào đưa ra chủ ý như vậy.
Trong Thần điện tế tư này cũng lắm ngọa hổ tàng long! Không thể coi thường.
Tuy nhiên, Diệp Viễn cảm thấy hắn có thể chấp nhận điều kiện này.
Diệp Viễn có một nửa huyết thống Yêu tộc nên không bài xích Yêu tộc.
Hơn nữa, nếu hắn học được yêu dược thần đan thì thực lực đan đạo của hắn nhất định sẽ tiến rất xa.
Quả thật, nếu lão ta chịu giúp đỡ thì Diệp Viễn sẽ nợ Thần điện tế tư một đại nhân tình, vì vậy, hắn dùng cả đời để hộ pháp cho Thần điện tế tư cũng chẳng tính là gì.
Diệp Viễn nghĩ nghĩ rồi gật đầu: “Được, vãn bối đáp ứng! Nhưng nếu Thần điện tế tư gây bất lợi cho vãn bối thì mọi thứ sẽ chấm dứt vào lúc đó!”
Diệp Viễn không phải là một người nhịn nhục, Thần điện tế tư là một hệ thống khổng lồ, Diệp Viễn không thể đảm bảo mối quan hệ giữa hắn và Thần điện tế tư luôn luôn tốt đẹp.
Nếu có người muốn gây bất lợi cho mình, không lẽ hắn nên tiếp tục chịu đựng mà không đánh trả?
Cho nên, trước khi thề độc với Thiên Đạo, Diệp Viễn phải diệt trừ tất cả các mối nguy hiểm tiềm tàng xung quanh hắn.
Địch Thu đáp ứng cực kỳ sảng khoái, cười nói: “Tuy nhiên, ước định 300 năm, ngươi nhất định phải giữ lời hứa!”
Diệp Viễn gật đầu, ở trước mặt Địch Thu, hắn phát lời thề trước Thiên Đạo.
Lời thề với sự chứng kiến của Thiên Đạo là một trói buộc rất lớn đối với võ giả, nếu không phải là biện pháp cuối cùng, không ai nguyện ý thề thốt như vậy.
Nhưng vì muốn có được tin tức của Bạch Quang, Diệp Viễn không thể không đồng ý.
Đừng nói là phát lời thề trước Thiên Đạo, cho dù thịt nát xương tan, Diệp Viễn cũng sẽ không nhíu mày.
Địch Thu thấy Diệp Viễn thề thốt trước Thiên Đạo, lão ta không nhịn được cười: “Hay lắm, từ nay trở đi, ngươi chính là tế tư chính thức của Thần Điện! Trong 300 năm tiếp theo, lão phu hy vọng ngươi sẽ không làm lão phu phải thất vọng!”