Nhậm Dục Kiệt đột nhiên thông suốt, cuối cùng cũng nhớ ra Diệp Viễn là ai.
Hôm qua, sau cuộc hội ngộ thành lập liên minh của Vô Biên thì Diệp Viễn đã trở thành nhân vật chạm tay có thể bỏng, có quyền lực rất lớn ở trong lớp cao tầng của Bắc vực.
Thiên tài yêu nghiệt như vậy, chẳng lẽ lại là… chẳng lẽ lại là cháu của mình hay sao?
Thân hình hắn khẽ động một cái, rất nhanh đã duổi kịp Nhậm Hồng Lăng, kéo bà lại.
“Huynh bỏ muội ra, muội phải đi cứu phu quân!” Nhậm Hồng Lăng liều mạng giẫy giụa.
“Muội đợi đã, muội nói con trai của muội tên là Diệp Viễn, có phải là nó đến từ tiểu tông môn U Vân Tông hay không?” Nhậm Dục Kiệt hỏi.
“Làm sao mà huynh lại biết được?” Nhậm Hồng Lăng cứng người, cũng ngừng giãy giụa, trong lòng cực kỳ căng thẳng, làm thế nào mà Nhậm Dục Kiệt lại biết được?
Bọn họ sẽ không…
Nhìn thấy phản ứng của Nhậm Hồng Lăng, Nhậm Dục Kiệt biết là bà đã hiểu lầm, vội vàng nói: “Muội yên tâm, nó không có việc gì, hơn nữa bây giờ còn uy phong lẫm liệt. Hiện giờ, cho dù là tam tông cũng phải nương dựa vào nó nhiều. Nếu như cháu ngoại thực sự đúng là thiếu niên U Vân Tông tên Diệp Viễn đó, nói không chừng muội phu còn được cứu! Chỉ là… không biết có còn kịp hay không!”
Nhậm Dục Kiệt biết thời gian gấp gáp, chỉ đành nói ngắn gọn.
Nhậm Hồng Lăng sững người, vội vàng nói: “Vậy huynh còn đợi cái gì, mau dẫn muội đi tìm Viễn Nhi đi!”
Vẻ mặt Nhậm Dục Kiệt lại xoắn xuýt, ảnh hưởng của Nhậm Tinh Thuần trong lòng hắn quá lớn, căn bản là hắn không dám làm điều gì ngỗ ngược.
Hôm nay tới thông báo cho Nhậm Hồng Lăng đã là một đột phá vô cùng lớn rồi.
“Nếu như huynh không đi, muội lập tức chết cho huynh xem!”
Không biết Nhậm Hồng Lăng móc từ đâu ra được một con dao nhỏ, định đâm vào trái tim mình.
Chỉ là ở trước mặt Hồn Hải cảnh như Nhậm Dục Kiệt, bà làm sao mà có cơ hội tự sát?
Nhậm Dục Kiệt chộp lấy con dao nhỏ trong tay Nhậm Hồng Lăng, vẻ mặt thay đổi liên tục nói: “Được, ta dẫn muội đi!”
Nhậm Hồng Lăng có chút không dám tin nhìn Nhậm Dục Kiệt, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng như điên.
Kỳ thực cuối cùng làm Nhậm Dục Kiệt cảm động, vẫn là câu nói thảm kịch nhân luân mà Nhậm Hồng Lăng nói trước đó.
Dù lúc trước Nhậm Dục Kiệt không hề đế ý, nhưng sau khi biết Diệp Viễn chính là cháu ngoại của mình, hắn liền biết đây không phải là trò cười gì đáng buồn cười cả.
Diệp Viễn của U Vân Tông kia, tương lai tuyệt đối có thực lực san bằng Vô Phương Thành, thậm chí là giết cả ông ngoại ruột của hắn.
Mà Nhậm Tinh Thuần có bản lĩnh giết Diệp Viễn hay sao?
Đáp án là không!
Đứng sau lưng Diệp Viễn bây giờ là Thất Hải, cho dù Nhậm Tinh Thuần có cuồng vọng hơn đi chăng nữa, cũng làm sao dám giương oai trước mặt Thất Hải!
Cũng chính là nói, tương lai đợi Diệp Viễn trưởng thành, Vô Phương Thành chắc chắn sẽ gặp phải thảm kịch nhân luân như Nhậm Hồng Lăng dự liệu.
“Sư phụ, Ngũ Huyền đại sư, mời hai người uống trà. Đây là linh trà cực phẩm ta mang từ phủ thành chủ tới, không những ngọt ngào thanh khiết, mà còn có công hiệu tăng thêm nguyên lực.” vẻ mặt Nhậm Đông cung kính giải thích với Diệp Viễn.
Bây giờ Ngũ Huyền đã là thường khách của Phong Nhã Các, bất cứ lúc nào không có việc gì thì sẽ chạy tới đây.
Mấy ngày này hắn và Diệp Viễn đàm luận những chuyện trời nam biển bắc, cũng thu được lợi ích không nhỏ.
Nói ba câu là sẽ không rời nghề chính, chuyện mà Ngũ Huyền và Diệp Viền nói nhiêu nhất tất nhiên vẫn là luyện đan. Mà một số giải thích và kiến thức của Diệp Viễn cho Ngũ Huyền lợi ích vô cùng lớn.
Cứ như vậy, Ngũ Huyền lại càng thích ngâm mình ở Phong Nhã Các cả ngày.
Ngũ Huyền cười nói: “Tên tiểu tử nhà ngươi cứ luôn mắt cao hơn đầu, không ngờ lại có một ngày hoàn toàn bội phục người khác. Với tính tình của thành chủ đại nhân, nếu như biết được ngươi trộm linh trà của hắn thì chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình.”