Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đới Vũ Ngấn phản ứng lại trước tiên, nhưng mà lúc này hắn có muốn đi cứu người thì cũng đã không kịp nữa rồi.

“Thân Ngoại Hóa Thân!”

Nhập mật khẩu: 9967
Vào google truy cập web tamlinh247 mới nhập được mật khẩu bạn nhé.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.

Nhìn thấy hai Diệp Viễn một trước một sau, thần sắc của Đới Vũ Ngấn trở nên vô cùng ngưng trọng.

Xem ra, tên Diệp Viễn này còn khó đối phó hơn so với cả tưởng tượng!

Thật ra Đới Vũ Ngấn không quá để ý tới chuyện sống hay chết của Kim Phụng.

Kim Phụng dùng chút ý thức cuối cùng cúi đầu nhìn xuống lồng ngực của chính mình, ánh mắt tràn đầy vẻ không thể tin được.

Cuối cùng, ý thức của hẳn hoàn toàn tiêu tán, mềm nhũn ngã xuống mặt đất.

“Xem ra ta đã coi thường ngươi rồi!” Đới Vũ Ngấn lại thở dài một hơi nói.

Vốn dĩ Thân Ngoại Hóa Thân không có uy hiếp chút nào đối với hẳn, nhưng đối với Kim Phụng mà nói lại là đòn chí mạng.

Thủ đoạn của Diệp Viễn tầng tầng lớp lớp, quả thật là khiến người ta khó lòng phòng bị được.

Đới Vũ Ngấn không khỏi đánh giá thiếu niên trước mặt này thêm lần nữa, cảm thấy thủ đoạn của hắn nhiều vô số kế.

Dù sao vẫn không đến nỗi hắn thật sự có tư cách đánh một trận với mình chứ?

Rất nhanh Đới Vũ Ngấn đã phủ định ý nghĩ này, điều này làm sao mà có thể?

Giữa Hồn Hải cảnh và Hóa Hải Cảnh giống như là cả một đạo lạch trời, chứ nói chi đến việc Diệp Viễn mới chỉ là Hóa Hải Cảnh tầng một.

Mình đây là bị làm sao vậy, lại bị một tên thiếu niên mười mấy tuổi dọa sợ, đúng thật là càng sống càng thụt lùi mà.

Trong lòng Đới Vũ Ngấn tự giễu cười một tiếng.

“Được rồi, tên gia hỏa gây trở ngại đã bị diệt trừ, sẽ không có ai trở ngại chúng ta nữa!”

Trong lúc Diệp Viễn nói chuyện, chiến ý của hắn sôi lên sùng sục.

“Ngươi chắc chắn ngươi thực sự muốn động thủ với ta sao? Ta biết thực lực của ngươi không yếu, nhưng chính bởi vì như vậy mà có thể ta sẽ ra tay không có chừng mực. Thiên tài như ngươi vẫn lạc quả thật là quá đáng tiếc.” Đới Vũ Ngấn hỏi lại lần nữa.

Diệp Viễn không ngờ Đới Vũ Ngấn này lại có lòng luyến tiếc người tài, bỗng cảm thấy có chút ngoài dự liệu.

Có điều, từ khi Diệp Viễn đột phá Hóa Hải Cảnh, vẫn chưa toàn lực phát huy thực lực của bản thân.

ở Hóa Hải Cảnh hắn đã không có địch thủ, chỉ có cường giả Hồn Hải cảnh mới xứng làm đối thủ của hắn.

Hiển nhiên Đới Vũ Ngấn này chính là đối thủ đo ni đóng giày cho Diệp Viễn!

“Ha ha, Đới trưởng lão quả thực là khác với lũ khốn nạn Hà Minh Đức kia, có điều ngươi cũng không cần lo lắng cho ta, cứ việc phóng ngựa qua đây đi! Cho dù hôm nay ta thắng được ngươi, cũng sẽ thả cho ngươi đi.” Diệp Viễn cười lớn nói.

Phách lối!

Trong mắt Đới Vũ Ngấn, Diệp Viễn thật quá kiêu ngạo phách lối rồi!

Một tên võ giả Hóa Hải cảnh nói, tha cho một tên cường giả Hồn Hải Cảnh một con đường sống, cái này nghe thế nào cũng thấy nực cười.

Vẻ mặt Đới Vũ Ngấn hơi trầm xuống nói: “Hừ! Tiểu tử cuồng vọng! Ta lại muốn xem xem, ngươi làm thế nào để thắng được ta!”

Nói xong, hai người không hẹn mà cùng bay tới giữa không trung. Dựa vào thực lực của hai người họ, đánh nhau trong phủ thành chủ, e là chó gà cũng chết.

“Các ngươi xem, hai người bên kia đang đối đầu kìa! Uy áp của nam tử áo tím kia mạnh quá, hình như không phải là cái mà võ giả Hóa Hải cảnh có được, lẽ nào là cường giả Hồn Hải cảnh sao?”

“Oa, đây chính là cường giả Hồn Hải Cảnh đấy ư? Quả nhiên là mạnh khủng khiếp! Cách xa như vậy mà ta còn cảm thấy không thở nổi. Hơn nữa ta có cảm giác, hắn vẫn còn chưa tận lực phát ra uy áp của cường giả Hồn Hải cảnh đâu!”

“Thiếu niên đối diện với hắn kia là ai? Hình như chỉ là Hóa Hải cảnh tầng một! Hai người này đối đầu với nhau trên không trung, không phải là sẽ đánh một trận đó chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK