Lúc này, Lữ Tử Y quần áo lộn xộn, tóc rối tung, nào còn có phong phạm tiên tử kia?
Nàng còn đang chật vật thì một thanh kiếm đã kề ở trên cổ.
Một kiếm này của Diệp Viễn quá mạnh, nội phủ nàng đã bị thương cực kỳ nặng.
“Đây chính là thứ để ngươi kiêu ngạo sao? Cũng chỉ có thể mà thôi. Bây giờ, ngươi còn không bằng dân đen trong miệng ngươi, ngươi lấy tư cách gì để khinh thường bọn họ?”
Diệp Viễn nhìn Lữ Tử Y, trong giọng nói đều là trào phúng.
Ngay vừa rồi, Lữ Tử Y vẫn còn là tiên tử trên mây, dùng ánh mắt lạnh lùng cao ngạo nhìn xuống thế gian.
Nhưng mà bây giờ, Diệp Viễn lại đang đứng nhìn nàng ta ngã trên mặt đất.
Tất cả kiêu ngạo của nàng, vào giờ khắc này bị Diệp Viễn đánh cho thương tích đầy mình.
“Thiên tài chó má gì chứ, so với Diệp Viễn đại nhân không là gì cả!”
“Thật sự quá mạnh! Diệp Viễn đại nhân thực sự quá mạnh! Thiên tài lĩnh ngộ được pháp tắc ngũ hành, thế mà cũng không phải là đối thủ của ngài ấy.”
“Ha ha ha, thực sự là sảng khoái mà! Nàng ta không phải khinh thường chúng ta là dân đen sao, bây giờ nàng ta thì sao?”
…
Các võ giả trong thành, từng người đều điên cuồng hoan hô.
Chẳng ai ngờ được, Diệp Viễn đối mặt với sức mạnh năm loại pháp tắc cường đại vẫn toàn thắng như trước.
Phải biết, Lữ Tử Y cao hơn hai tầng cảnh giới nhỏ so với Diệp Viễn!
Chân Thần Cảnh, hai tầng cảnh giới nhỏ có nghĩa là chênh lệch mấy nghìn năm thậm chí hàng vạn năm.
Đương nhiên, đây chỉ là đối với thiên tài mà thôi.
Đối với những võ giả bình thường kia, chỉ một cảnh giới nhỏ thôi đã là mấy trăm nghìn năm!
Sắc mặt Lữ Tử Y cũng vô cùng khó coi, nàng ta thế nào cũng không ngờ được, mình lại thua dưới tay một tên Chân Thần tầng ba, trong mắt nàng tên này lại chỉ là một thổ dân.
Loại đả kích này, gần như đánh tan tất cả sự tự tin của nàng.
Lúc này, một giáp sĩ hắc y vội vã lên tiếng nói: “Tiểu tử, phía sau Tử Y cô nương là Lữ Ngạn Thiên Tôn. Ngươi dám động tới nàng, cả thành này sẽ vì ngươi mà phải chôn cùng!”
Nghe vậy, tất cả mọi người hãi hùng khiếp vía.
Cường giả Thiên Thôn, đây là người bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới, cũng căn bản không cách nào với tới.
Thiên Tôn giận dữ, xác chết trôi vạn dặm!
Nếu như trêu chọc cường giả Thiên Tôn, chỉ là một hoàng thành Thiên Ưng, sao có thể chống đỡ được lửa giận của người ta?
Lữ Tử Y nhìn Diệp Viễn, lạnh lùng nói: “Cha ta, chính là Lữ Ngạn, thành chủ của đại đế đô Ngũ Tiêu. Cho dù ngươi thắng ta, thì thế nào?”
Diệp Viễn lắc đầu bật cười nói: “Người Diệp Viễn ta muốn giết, cho dù là Thiên Vương lão tử đến, cũng không ngăn được! Thiên Tôn… thì thế nào?”
Lữ Tử Y cũng không quan tâm, nàng cảm thấy Diệp Viễn chính là đang hơn thua miệng lưỡi.
Cường giả Thiên Tôn, đó là sự tồn tại như thần, nào có ai dám ngỗ nghịch?
Nàng nhìn Diệp Viễn, bình tĩnh nói: “Diệp Viễn, ngươi là một nhân tài! Ta thừa nhận, ta không bằng ngươi! Nhưng mà, nếu như ngươi đám động đến một cọng tóc gáy của ta, ngươi sẽ chết không có chỗ chôn thân! Đám dân đen này cũng sẽ phải chôn cùng với ngươi!”
Diệp Viễn nghe vậy, trên mặt đều là vẻ cười lạnh.
Người nữ nhân này, quá tự cho mình là đúng.
Đến lúc này, nàng vẫn còn cho là mình giả vờ cao thâm được sao?
Diệp Viễn vừa nghe, liền vui rồi?
“Ha ha, đến bây giờ, ngươi vẫn còn cho rằng mình cao cao tại thượng sao?” Diệp Viễn cười lạnh nói.