Đến Mộc Linh Khốn Long Trận cũng vô dụng thì thật sự là tộc Ám Ma Hổ đã rơi vào thế bí, vậy nên hắn không lo lắng về việc HỔ Nhung sẽ bỏ cuộc.
Chỉ cần Diệp Viễn không đích thân ra tay thì đừng hòng Hổ Nhung chạm được vào Thanh Linh Thụ.
HỔ Nhung nhịn không nổi, hắn rất muốn khống chế Diệp Viễn, ép Diệp Viễn đi bắt Thanh Linh Thụ.
Nhưng sự tồn tại của Bạch Quang lại khiến hắn phải kiêng kỵ.
Tuy thực lực của Bạch Quang không cao, nhưng huyết thống của hắn thực sự rất đáng gờm.
Với tộc Ám Ma Hổ mà nói, thân phận của Bạch Quang cũng gần ngang với với tộc trưởng.
Nhưng thứ khiến hắn kinh sợ nhất chính là, cái ngày mà hắn cùng Bạch Quang đi vào ranh giới của khu rừng hắc ám.
Lúc đó, từ người Bạch Quang tản phát ra một loại khí tức cộng hưởng cùng với khu rừng hắc ám!
Nhưng Bạch Quang lại không hề hay biết, vốn dĩ Thần Cấm Yêu Vực chưa từng có ai dám tiến vào sâu đến vậy!
Nếu nói Bạch Quang không dính dáng gì tới nơi đó, có đánh chết Hổ Nhung cũng không tin!
Mất Thanh Linh Thụ, Hổ Viêm cũng mất đi cơ hội đột phá lên cấp bảy.
Nhưng nếu vì lý do gì mà Bạch Quang biến mất, tộc Ám Ma Hổ sẽ đứng trước nguy cơ bị hủy diệt.
Đối với hậu duệ thần thú, nếu tồn tại huyết thống không thuần chủng thì việc mạt sát là hoàn toàn tùy ý.
Về điểm này, mọi thứ đều đã được định đoạt từ lúc mới sinh ra!
Nếu không phải vì vậy, cho dù là Hổ chủ xuất hiện, Hổ Nhung cũng không cần phải cung kính với tên tiểu bối kia như thế.
“Vậy… cũng được! Nhưng ngươi phải đáp ứng với ta, trị khỏi thương thế của HỔ Viêm đại ca!”
Trong lòng rối như tơ vò nhưng cuối cùng HỔ Nhung cũng đã đưa ra quyết định khó khăn này.
Vì hắn nhận ra rằng, bản thân không có cách nào có thể đối phó với tên tiểu tử cấp bốn trước mặt.
Chỗ dựa của hắn quá vững chãi rồi.
Với thứ huyết thống Long tộc đáng sợ của hắn, đến Long chủ cũng chẳng phải là đối thủ, đã vậy lại còn là huynh đệ vào sinh ra tử của Hổ chủ.
Một kẻ như vậy, trong yêu tộc này ai dám động tới?
Diệp Viễn gật đầu đáp: “Về phần này ngươi cứ yên tâm, Thanh Linh Dung Tâm Dịch tự ắt sẽ có phần của các ngươi”
Hố Nhung chìm trong đau khố, gật đầu nói: “Được, thành giao!”
“Chờ đã, ta nói thành giao lúc nào? Chẳng lẽ ngươi quên lời ta nói rồi sao?” Diệp Viễn hỏi.
HỔ Nhung ngây ngẩn, bỗng nhớ lại những gì Diệp Viễn từng nói, sắc mặt càng lúc lại càng khó coi.
Hắn chính là nói, nếu lần sau lại đến tìm, hắn sẽ tăng giá!
“Chuyện này… Diệp công tử, dù sao ngài và Hổ chủ đại nhân cũng là huynh đệ vào sinh ra tử, được coi như khách quý của Hổ tộc. Chúng ta vì Thanh Linh Thụ này mà mất 10 năm công sức, với HỔ tộc mà nói là tổn thất rất lớn, ngài có thể ra điều kiện nào khác…”
Mặt HỔ Nhung đậm vẻ khốn khó, hắn hướng ánh mắt về phía Bạch Quang.
Bạch Quang cũng chẳng khách khí mà nói thẳng: “Cái tên này thật là mau quên! Hôm đó ngươi có ý định dành phần bất lợi cho đại ca ta, ta đã cảnh cáo ngươi như thế nào?”
Nghe xong Hổ Nhung toát mồ hôi hột, trong thâm tâm lẳng lặng tự kêu oan.
Ta nào có ý gây khó dễ cho hắn, chỉ là hắn cưỡng ép ta thôi!
vả lại HỔ tộc bố trí trận pháp mất cả 10 năm, không thử một lần thì sao bọn hắn có thể chịu từ bỏ?
Diệp Viễn đáp: “Nể mặt Bạch Quang, ta cũng không muốn làm khó ngươi, đây là danh sách một số linh dược, ngươi cứ đi chuẩn bị giúp ta là được”
HỔ Nhung nghe vậy thì vui mừng nói: “Chỉ cần chuẩn bị một chút linh dược đúng không? Dẫu sao Hổ tộc ta ở Thần Cấm Yêu Vực này cũng có chút thế lực, chuyện này không thành vấn đề”
Diệp Viễn chỉ cười. Kết quả là sau khi nhìn vào danh sách, nụ cười trên gương mặt Hổ Nhung bỗng dưng cứng đờ lại.
Viết trên đó là dày đặc các loại dược liệu, trong đó có rất nhiều loại mà đến cả hắn cũng chưa từng nghe qua.