Cái thủ đoạn nhỏ này của Bùi Văn Cường, chỉ là vì thuận thế. Chung quy giá trị của một chỗ đó, còn vượt xa hơn là khích bác quan hệ của hai nhà.
Nếu như ở Xích Hà Cốc thật sư có đại cơ duyên, vậy thì giá trị của danh sách tên này đối với Diệp Viễn mà nói là không thể đo lường được.
Một chút thủ đoạn nhỏ nhỏ cũng không sao cả.
Diệp Viễn nhìn Bùi Văn Cường một cái nói: “Loại con ruồi này, cũng không cần nhọc đến đích thân thành chủ đại nhân xuất thủ, ta đi đuổi là được rồi. Có điều… không được có lần sau!”
“Khụ khụ, không có lần sau! Không có lần sau! Cái đó… Diệp Viễn, thực sự không cần ta xuất thủ sao? Thực lực của tên tiểu tử Cố Hoa này rất khá, đủ để xếp vào ba vị trí đầu trong thế hệ thanh niên của thành Cổ Phong đó.” Bùi Văn Cường nói.
Trước khi tới Bùi Văn Cường cũng không ngờ được, trên người Diệp Viễn lại có lệnh bài hoàng kim của cửa hàng Thiên Duyên.
Chỉ cần một cái lệnh bài này là đã có thế hoàn toàn ở trên Cố gia một tầng. Loại thủ đoạn này, bây giờ nhìn lại là vô cùng thừa thãi.
Có điều thủ đoạn của Bùi Văn Cường cũng không yếu, mới có đến mấy ngày, đã sờ tới những thế lực rải rác trong thành Cổ Phong. Ngay cả thực lực của thế hệ thành niên, trong lòng hắn cũng đêu biết rõ.
Ba cái danh ngạch này, từng cái từng cái đều vô cùng trân quý, làm sao Bùi Văn Cường có thế tùy tùy tiện tiện cho người ta?
Đến thời điểm ra ngoài tranh tài mà đánh thua thì người mất mặt chính là hắn.
Hơn nữa mặc dù Bùi gia thế lớn, nhưng mà kẻ địch ở trong thánh địa cũng không ít.
Loại chuyện quan trọng liên quan đến toàn bộ thánh địa này, nếu quá chiếu lệ, sẽ khiến cho người khác nắm được thóp.
Ba danh ngạch ở thành Cổ Phong này, ngoại trừ Diệp Viễn, thì đều là những người được hắn lựa chọn tỉ mỉ. Trong đó có một cái tên thậm chí còn không phải đến từ đại thế gia, nhưng mà thực lực của người kia khiến cho người khác phải tâm phục khẩu phục.
Thực lực của Cố Hoa ở bên ngoài này xác thực là không tồi. Chỉ vì trả lại Diệp Viễn món nợ ân tình, hắn mới chịu bỏ tên nhóc kia ra khỏi danh sách.
“Diệp Viễn, lăn ra đây cho bổn thiếu gia! Ngươi chỉ là một luyện dược sư, chạy tới chỗ võ giả chúng ta xem náo nhiệt cái gì? Ra khỏi thành Cổ Phong, ngươi sẽ khiến cho thành Cổ Phong chúng ta mất hết mặt mũi…”
Cố Hoa ở ngoài đại môn Dược Hương Các hung hăng mắng, lời nói càng ngày càng khó nghe, dẫn tới không ít người vây xem.
Vốn là mọi người có chút không giải thích được, còn tưởng rằng Cố gia vì Dược Hương Các bây giờ làm ăn khá nên đỏ con mắt, cố ý cho người đến đập phá.
Ai ngờ được nghe một chút thì phát hiện mọi chuyện hoàn toàn không phải như vậy.
“Các ngươi nói xem, Diệp Viễn là một luyện dược sư, không biết cái gì đi theo xem náo nhiệt à? Mặc dù khen thưởng của Xích Hà Cốc kia mê người, nhưng mà hắn cũng phải có bản lĩnh đến đoạt thì mới được chứ!”
“Thật đúng là! Luyện dược sư thì nên nghiên cứu đan đạo cho tốt đi, bây giờ lại muốn tỷ võ với người ta, đây là không phâi là đang làm việc không đàng hoàng sao?”
“Thực lực của Cố Hoa đó là Vô Lượng cảnh tầng năm, hơn nữa lĩnh ngộ ý cảnh rất cao, ở trong thế hệ thanh niên ở thành CỐ Phong này cũng đủ để xếp thứ ba rồi. Diệp Viễn cướp danh ngạch của người ta, đích xác là có chút không đúng, khó trách Cố Hoa lại tức giận như
Ạ 11
vậy.
Cố Hoa này được mọi người ủng hộ, tất cả mọi người đều cảm thấy Diệp Viễn như vậy không khỏi có chút khinh người quá đáng.
Làm như vậy rõ ràng là ngang nhiên cướp đoạt.
Đúng lúc ấy thì một đám người đi ra từ Dược Hương Các, người đi đầu tiên chính là Diệp Viễn.
Cuối cùng Cố Hoa cũng thấy Diệp Viền đi ra, trên mặt không khỏi đắc ý.
“Diệp Viễn, rốt cuộc ngươi cũng chịu đi ra rồi, ta còn tưởng là ngươi làm con rùa đen rút đầu cả đời đấy! Đến đây, nếu ngươi đã đi ra rồi thì chúng ta đấu một trận, để mọi người nhìn xem ai mới là ngươi có tư cách đại diện thành Cổ Phong đi xuất chiến!” Cố Hoa cười lạnh nói.
Diệp Viễn nói: “Ngươi muốn đấu thật sao?”