Vừa mới hàn huyên vài câu, Nhung Côn nói chuyện bắt đầu có chút lảng tránh.
Diệp Viễn biết nhất định hắn có chuyện khó mở miệng, nên nói: “Đại trưởng lão có gì muốn nói xin cứ nói thẳng.”
Nhung Côn ngượng ngùng nói: “Ha ha, Diệp sư đệ, lần này xảy ra chuyện lớn như vậy, có rất nhiều chuyện không giấu giếm được. Ngươi có huyết mạch Long tộc thì cũng thôi, chỉ có điều là cái Thánh Long Lệnh này...”
Diệp Viễn vừa nghe đã hiểu, mở miệng hỏi: “Người của Long tộc đến?”
Nhung Côn gật đầu đáp: "Đại trưởng lão Long tộc là Thanh Long đã đưa người tới đây, nhưng tộc trưởng Nhung Tiêu lấy lý do là thân thể của Diệp lão đệ vẫn chưa hồi phục hẳn để tạm thời ngăn bọn họ lại. Nhưng chuyện của Thánh Long Lệnh quan trọng, chỉ sợ bọn họ không chịu từ bỏ ý đồ.”
Thánh Long Lệnh là thần khí chí cao của Long tộc, không rõ tung tích hơn mười vạn năm nay hôm nay mới xuất hiện lại ở Thần Vực. Long tộc không thể nào không tỏ ra chút gì được.
Bảo vật này bị thất lạc ở bên ngoài, đối với Long tộc mà nói thì đúng là một chuyện đáng chê cười.
Bây giờ Thánh Long Lệnh lại xuất hiện trong tay của Diệp Viễn, bất luận như thế nào bọn họ cũng sẽ nghĩ biện pháp để đoạt lại.
Hiện tại có tộc Bạch Hổ giúp đỡ, Long tộc còn có thể tạm thời nói lời hay ý tốt. Nếu Diệp Viễn thật sự không giao ra, nhất định bọn họ sẽ dùng đến vũ lực.
Diệp Viễn suy nghĩ một chút rồi nói: “Xem ra chuyến đi này của Long tộc thật là không dễ bỏ qua, xem ra, ân oán của Long Đằng tiền bối và Long tộc cũng đến lúc kết thúc rồi.”
Mặc dù Long Đằng tiền bối chưa kể với hắn về những chuyện cũ nhưng trong lòng hắn ít nhiều cũng biết một chút.
Mặc dù đã hơn năm ngàn năm trôi qua nhưng những khúc mắc này Long Đằng vẫn chưa buông xuống được.
Nghe Diệp Viễn quyết định đến Long tộc, cuối cùng Nhung Côn cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tuy bây giờ tộc Bạch Hổ lâm nguy nhưng nếu Diệp Viễn vẫn không chịu đi đến Long tộc thì tộc Bạch Hổ nhất định sẽ không thể khoanh tay đứng nhìn. Khi đó, cả hai sẽ lâm vào tình thế khó xử.
“Diệp lão đệ, ngươi yên tâm, lần này lão phu cùng ngươi đến Long tộc, nếu bọn họ dám động vào ngươi thì phải đạp qua xác của lão phu đây.” Nhung Côn vỗ ngực nói.
Diệp Viễn chắp tay cười nói: “Vậy phải làm phiền đại trưởng lão rồi.”
Diệp Viễn biết Nhung Côn muốn đồng hành cũng hắn, e rằng tộc Bạch Hổ sớm đã thương lượng xong, cho nên hắn cũng không từ chối.
Bây giờ Diệp Viễn là ân nhân của toàn tộc Bạch Hổ. Bọn họ không có cách nào sống mái với Long tộc, bọn họ chỉ có thể làm đến mức này.
...
Sau khi trò chuyện với Bạch Quang một lúc, Diệp Viễn bắt đầu bế quan dưỡng sức.
Lần này, hắn quả thực bị thua thiệt, nếu không có chỗ dựa vững chắc, có lẽ là hắn đã chết rồi.
Đầu tiên, khi hắn thi triển Bàn Long Phá Thiên Chưởng linh cấp hậu kỳ của mình, bản thân đã trọng thương rất nặng, còn bị Thánh Long Lệnh rút một phần tư tinh huyết, suýt chút nữa là thành cá khô rồi.
Đối với rất nhiều võ giả mà nói thì mức độ thương tổn này tựa hồ là không thể vãn hồi.
Ngay cả khi vết thương lành lại, căn cơ võ đạo về cơ bản cũng bị phế bỏ.
Nhưng điều này không là gì với Diệp Viễn.
Siêu cấp thế lực như tộc Bạch Hổ dự trữ rất nhiều linh dược, chỉ cần dưỡng thương luyện chế một ít đan dược khôi phục tinh huyết là được.
Chậm thì có chậm hơn một chút, nhưng nó không đến nỗi là mất mạng.
Sau một thời gian dưỡng thương, cuối cùng Diệp Viễn cũng hồi phục hoàn toàn thực lực của mình.
Trong khoảng thời gian này, Diệp Viễn cũng đã đột phá vài tầng cảnh giới, đạt đến Vô Tướng Cảnh đỉnh phong.
Đây hoàn toàn là di chứng của việc hắn kích phát Long cốt hồng hoang, hơn nữa thời gian một tháng này, hắn đã ăn vô số linh dược, cho nên cảnh giới của hắn đã vọt tới ba tầng tiểu cảnh giới.
Sau khi nhận được câu trả lời của Nhung Côn, Long Tại Thiên của Long tộc không hề quấy rầy Diệp Viễn, kiên nhẫn đợi hắn một tháng.
Nghĩ lại, đây cũng là cho tộc Bạch Hổ một chút mặt mũi.
Một tháng sau, Diệp Viễn xuất quan, lại gặp một người bạn cũ.
Tộc trưởng của tộc Thương Long, Ngao Lâm!
Địa vị của tộc Thương Long trong tộc Thanh Long cũng giống như tộc Xích Viêm trong tộc Bạch Hổ, đều thuộc nhóm mạnh nhất.
Kiếp trước Ngao Lâm từng cầu Diệp Viễn một viên đan dược, sau khi qua lại thì hai người đã trở thành bạn tốt.
Diệp Viễn hiểu rõ về Long tộc phần lớn là thông qua Ngao Lâm.
Khi Ngao Lâm nhìn thấy Diệp Viễn, sau phần xúc động xong mới nói: “Lão đệ à, khi đó ta nghe được tin dữ của ngươi, lão ca ta mấy tháng cơm nước không vào, cũng không có tâm tình nào tu luyện, lần này nghe được tin tức của ngươi, lão ca ta đã liên tục thỉnh cầu đại tộc trưởng, nhất định phải đi đến một chuyến với đại trưởng lão.”
Diệp Viễn đấm một quyền lên ngực của hắn cười nói: “Coi như lão nhân ngươi còn có chút lương tâm! Nhưng lần này ngươi tới là lai giả bất thiện sao?”
Vẻ mặt Ngạo Lâm hơi cứng lại, có chút xấu hổ.
Lần này tới, dễ nghe một chút thì là mời Diệp Viễn trở về, nói không dễ nghe thì là buộc Diệp Viễn phải tới Long tộc, cho nên thân phận của hắn cũng rất xấu hổ.
"Lão đệ, ta..." Ngao Lâm lúng túng nói.
Diệp Viễn giễu cợt nói: “Ngươi lão nhân này vẫn đần độn như vậy, chỉ là nói đùa mà thôi, ngươi còn tưởng thật!” Ngao Lâm là một người rất cứng nhắc, nhưng hắn cũng rất trung thành, ôn hòa với Diệp Viễn.
Kiếp trước Diệp Viễn vốn không thích lúc nào cũng phải phải đề phòng nên chỉ kết bạn với những người thẳng thắn, Ngao Lâm này là một trong số đó.
Lúc đó Diệp Viễn đã giúp Ngao Lâm một chuyện rất lớn, Ngao Lâm luôn vô cùng cảm kích Diệp Viễn.
Chỉ là bây giờ mọi chuyện đã khác, Ngao Lâm không khỏi thở dài khi nhìn thấy bộ dạng của Diệp Viễn: “Đã nhiều năm không gặp, không ngờ là… lão đệ lại trở nên như thế này!"
Diệp Viễn cười nói: “Thế này có gì là không tốt sao? Đối với ta cũng không phải nhất định là chuyện xấu! Đại trưởng lão, ta vẫn còn chút chuyện muốn làm ở tộc Bạch Hổ, ngày mai cùng các người lên đường, được chứ?"
Long Tại Thiên đã đợi một tháng, đương nhiên không quan tâm thời gian một ngày này, tự nhiên không có lý do gì không cho phép, hắn chỉ nói: “Đại sư Thanh Vân Tử, Thánh Long Lệnh này… có thể cho lão nhân gia xem một chút không?”
Diệp Viễn cười nhẹ nói: “Đương nhiên không có vấn đề.”
Dứt lời, Diệp Viễn lấy Thánh Long Lệnh giống như gậy cời lửa ra, Long uy trên Thánh Long Lệnh phát ra khiến cho đám người Long Tại Thiên kinh hãi từng đợt.
Diệp Viễn không sợ Long Tại Thiên đoạt lấy, ném thẳng cho đối phương.
Thánh Long Lệnh đã nhận Diệp Viễn làm chủ nhân, trừ phi Long Tại Thiên giết Diệp Viễn, nếu không mặc dù hắn có Thánh Long Lệnh thì cũng không cách nào dùng được.
Nhung Côn có mặt ở đó và đây cũng là địa bàn của tộc Bạch Hổ, cho dù Long Tại Thiên có mượn thêm hai cánh tay cũng không cách nào giết hắn được.
Long Tại Thiên vỗ về Thánh Long Lệnh, giống như là vuốt ve người tình, yêu thích không buông tay.
“Hơn mười vạn năm! Thánh Long Lệnh thất lạc hơn mười vạn năm! Lần này rốt cuộc cũng trở về Long tộc.” Long Tại Thiên cảm khái nói.
Lời này của hắn ta, giống như là Diệp Viễn đã đáp ứng yêu trả lại nó rồi vậy.
Trên đời này không có ai lại đem giao thần khí cho người khác một cách dễ dàng như vậy cả?
Cho dù là Diệp Viễn cũng không thể nào mà làm được.
Diệp Viễn cười nói: “Đại trưởng lão vẫn là đừng có nằm mơ đi, ta vẫn sẽ không đưa Thánh Long Lệnh cho Long tộc, bởi vì hiện tại ta chính là chủ nhân của Thánh Long Lệnh.”