“Diệp Viễn, ngươi còn trẻ, đừng có để những ả hồ ly tinh này đào rỗng tinh lực đấy nhé!”
Bùi Văn Cường thấy Diệp Viễn thu nhận những cô gái này, trong lòng khó chịu muốn chết.
Vừa rồi những cung nữ này suýt thì lấy mạng hắn, nếu bọn họ tiến vào luân hồi thì thôi, nhưng bây giờ bọn họ lại đòi đi cùng Diệp Viễn thì là thế nào?
Hơn nữa, Bùi Văn Cường còn nhận ra Diệp Viễn và cô gái áo vàng kia đã trao đổi riêng bằng thần thức, trong chuyện này nhất định có bí mật khó nói gì rồi.
Nhưng có cái gai là Quân Thiên Vũ ở đây, hắn không thể không kiêng kỵ, chỉ đành chọn cách châm chọc khiêu khích.
Quả nhiên, hắn vừa nói như vậy, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt khác thường nhìn về phía Diệp Viễn.
Những cô gái này, cho dù chỉ còn thần hồn thì nhan sắc cũng không phải dạng tầm thường. Diệp Viễn làm như vậy, chẳng lẽ là đang muốn thành lập hậu cung?
Diệp Viễn lạnh nhạt nhìn hắn rồi nói: “Đây là chuyện của ta, có liên quan gì đến ngươi?”
“Ngươi! Hừ! Dù ngươi muốn đêm đêm mua vui thì cũng phải ra khỏi động phủ thượng cổ này mới được!” Bùi Văn Cường hừ lạnh nói.
Diệp Viễn cười đáp: “Nếu còn muốn ra khỏi động phủ này, ta khuyên ngươi đừng có ý định bấn thỉu gì! Đừng nói ca ca ngươi là Thất Thánh Tử gì gì đó, dù là Thiên Vương lão tử thì ở chỗ này cũng chả có tác dụng gì!”
Những lời này khiến Bùi Văn Cường nghẹn họng, làm hắn không còn lên mặt nổi nữa.
Vốn hắn cũng định chơi xấu sau lưng một phen, nhưng nghe Diệp Viễn nói như vậy thì đúng là không dám làm gì nữa.
Hiển nhiên, trừ việc cảnh giới có hơi thấp một chút thì thủ đoạn của Diệp Viễn đúng là không lường được.
Nếu không có Diệp Viễn, chưa nói thuật mị hoặc vừa rồi, chỉ riêng sông Nhược Thủy kia thôi, bọn họ đã không cách nào qua được.
Từ đầu đến giờ, chỗ dựa lớn nhất của cả đoàn người này lại chính là một tiểu tử có cảnh giới thấp nhất.
“Diệp Viễn, hình như không có con đường khác, chẳng lẽ chúng ta phải đi vào tòa đại điện này à?” ứng Thiên Nhai tiến đến hói.
Diệp Viễn nhìn hắn, nói: “Không phải ngươi nói ngươi có thể cảm ứng được vị trí của sư đệ ngươi sao?”
ứng Thiên Nhai cười khổ, đáp: “Chẳng biết tại sao, ngoài động phủ thì ta còn cảm ứng được, nhưng từ khi vào trong động phủ, mối liên hệ giữa chúng ta đã đột ngột biến mất.”
Diệp Viễn nghe vậy thì rơi vào trầm tư, nếu điều ứng Thiên Nhai nói là sự thực, dường như trong toàn bộ chuyện này có mùi vị âm mưu rất nặng.
Diệp Viễn suy nghĩ một chút rồi nói: “Chẳng còn cách nào nữa, chúng ta tiến vào tìm xem rốt cuộc là sao.”
Mọi người đi đến trước cửa điện, đám người Bùi Văn Cường như chim sợ cành cong, không ai dám tiến lên trước.
Động phủ thượng cổ này quỷ dị vô cùng, ai biết trên cửa điện này có giấu bẫy rập gì không.
Diệp Viễn tự tay đấy cửa đi vào, không hề có chuyện gì phát sinh.
Đám Bùi Văn Cường thấy thế mới yên tâm đi theo Diệp Viễn vào điện.
“Trận pháp truyền tống!” Vừa tiến vào đại điện, lập tức có người la hoảng.
Trong đại điện này không có thứ gì khác, chỉ có hai trận pháp truyền tống.
Đúng lúc này, một bóng người mờ nhạt từ từ ngưng tụ thành hình.
“Các vị tới được đây, như vậy là đã thông qua khảo nghiệm, các ngươi là người có duyên với Tà Linh Tử ta đây! Tà Linh Tử ta đã cạn thọ nguyên, nhưng vẫn chưa tìm được người truyền thụ, luôn mãi băn khoăn vì chuyện này. Cho nên trước khi lâm chung, ta đã chuẩn bị cho bọn ngươi hai con đường, ở trận pháp truyền tống bên trái, ta bố trí ba khảo nghiệm, người vượt qua có thể kế thừa y bát của Tà Linh Tử ta. Toàn bộ sở học và tài sản cả đời của Tà Linh Tử ta đây đều được cất giấu trong trận pháp truyền tống này. Chỉ cần bọn ngươi vượt qua khảo nghiệm, hết thảy đều là của các ngươi. Trận pháp truyền tống bên phải là đường đi thông ra bên ngoài, kẻ nào không muốn nhận khảo nghiệm có thể tự giác rời đi.” Bóng người kia thong dong nói.
Bóng người kia là một lão nhân mặc đạo phục, vạt áo trắng phất phơ, trông rất tiên phong đạo cốt, lại tự xưng là Tà Linh Tử, đám người Diệp Viễn đúng là được mở rộng tầm mắt.
Hiển nhiên, vị Tà Linh Tử này chính là chủ nhân của nơi đây.