Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tranh đoạt tư cách đi vào Đan Tháp, lúc này ai cũng sẽ không nương tay!

Mỗi người đều toàn lực ứng phó, người có thực lực, đều lấy hết ra vốn liếng của mình, sắc mặt đỏ bừng bừng.

Loại hỗn chiến này, yêu cầu đối với khống hỏa rất cao.

Hỏa diễm lớn, sẽ trở thành sự chú ý của nhiều người, hỏa diễm nhỏ, lại không tụ được đủ tính tấn công.

Đồng thời, còn phải khống chế hỏa diễm tiến hành đủ loại hành động né tránh.

Có thể nói là làm nhiều việc cùng một lúc.

Đối với Luyện Dược Sư mà nói, đây là một phương thức rất tốt dùng để khảo nghiệm thuật khống hỏa.

Nhưng mà Tống Khải Dương lại hoành hành không kiêng kỵ gì, thần hỏa của hắn hóa thành một con cự long, trừ người cùng nhà, gặp ai cũng giết, không mấy người đỡ nổi một chiêu.

Đây là chiến đấu giữa bọn họ, cũng là chiến đấu giữa các trưởng lão.

Hắn giết chết càng nhiều kẻ địch, sẽ vì phe mình giành được nhiều thêm một cái tên.

Trận đấu hỏa này là nhìn vào thứ tự bị loại bỏ mà xếp hạng, người còn lại cuối cùng chính là người đứng thứ nhất.

Cho nên chỉ cần là người thứ một trăm bị loại, là có thể đi vào vòng tiếp theo.

Lúc này, trong chiến trường đủ loại thần hỏa biến ảo mà thành hư ảnh giăng khắp nơi, tình hình chiến đấu vô cùng kịch liệt.

Có điều mọi người nhìn thấy thần hỏa của Tống Khải Dương, đều nhao nhao tránh xa.

Trong nháy mắt, Tống Khải Dương liền tàn sát hơn mười người, như đi vào chỗ không người.

Thuật khống hỏa của hắn là hạc giữa bầy gà, người trong nghề vừa nhìn đã biết hắn rất nổi bật.

Đại trưởng lão ở trên đài nhìn xuống vuốt râu cười, hiển nhiên rất hài lòng với Tống Khải Dương.

“Đại trưởng lão, tiểu tử Khải Dương này thật đúng là có tiền đồ! Minh Thiên Long Thuật này đã đạt đến hóa cảnh rồi!” Một trưởng lão nịnh nọt nói.

Nhược Hư mỉm cười: “Ha ha, tiểu tử này, còn non trẻ! So với yêu cầu của ta, còn kém cách xa cả vạn dặm.”

Trưởng lão kia cười nói: “Đại trưởng lão đây là nghiêm sư xuất cao đồ! Minh Thiên Long Thuật của Khải Dương, ở trong mắt chúng ta mặc dù không đáng nhắc tới, nhưng mà ở trong đan thần tam tinh, tuyệt đối là đứng đầu quần hùng! Trong đệ tử tam tinh, căn bản không tìm được ra người thứ hai có thể đấu lại hắn!”

Nhược Hư cười nói: “Cái này thì đúng, thuật khống hỏa của Khải Dương đã đến gần với hộ pháp tứ tinh, đệ tử tam tinh chỉ sợ rất khó có người có thể vượt qua hắn.”

“Ha ha, một đám cặn bã, cũng muốn đi vào Đan Tháp! Hôm nay, ta muốn đệ tử của nhị trưởng lão, một người cũng không vào được!” Trong lòng Tống Khải Dương cười nhạt.

Bỗng nhiên, ánh mắt rơi trên người Ninh Tư Ngữ.

“Ha ha, liền khai đao từ nha đầu kia! Ai bảo ngươi thân thiết với Diệp Viễn như vậy!”

Khóe miệng Tống Khải Dương hiện lên một vẻ đắc ý, ngón tay khẽ nhích, thần hỏa cự long của hắn trực tiếp nhào về Ninh Tư Ngữ.

Thần hỏa của Ninh Tư Ngữ là một con phượng hoàng xinh xắn, ở giữa những ảo giác cường đại kia, cũng không thu hút lắm.

Mặc dù ngoại hình là phượng hoàng, nhưng nhìn trông giống như là một chú chim nhỏ, một điểm công kích cũng không có.

Nếu như Tống Khải Dương không ra tay với Ninh Tư Ngữ, thậm chí rất nhiều người căn bản không chú ý tới phượng hoàng nhỏ này.

Thiên phú của Ninh Tư Ngữ đúng là rất tốt, những mà dù sao thì tuổi nàng còn nhỏ, vẫn chưa có hoàn toàn trưởng thành.

Danh sách đi vào Đan Tháp lần này, cũng không có ai nghĩ tới sẽ rơi vào người nàng.

Loại giống như Tống Khải Dương này, chỉ còn nửa bước nữa là thành đan thần tứ tinh, Đan Tháp vẫn là có một số người như vậy.

Chỉ là, những người này không lợi hại như Tống Khải Dương.

“Hả? Tống Khải Dương để mắt tới nha đầu Ninh Tư Ngữ kia? Ha, tiểu tử này cũng quá khi dễ người rồi!”

“He he, xem ra Tống Khải Dương là muốn đuổi tận giết tuyệt, một cơ hội nhỏ nhoi cũng không cho môn hạ của nhị trưởng lão.”

“Muốn trách, thì trách Diệp trưởng lão kia đi! Lúc đầu, Tống Khải Dương cũng không định đuổi tận giết tuyệt như vậy, bây giờ thì hay rồi, chọc người ta tức giận.”

Mọi hành động của Tống Khải Dương đều được quan tâm, hắn ra tay với Ninh Tư Ngữ, lập tức liền có người phát hiện.

Ác long ăn chim nhỏ, kết quả này dường như không có gì phải suy nghĩ nhiều.

Các trưởng lão cho rằng như vậy.

Quần chúng ăn dưa cũng cho rằng như vậy.

Bản thân Tống Khải Dương cũng càng cho rằng như vậy.

Ngay tại lúc hai thần hỏa biến ảo giao nhau, tất cả mọi người há hốc mồm.

“Phốc!”

Phượng hoàng nhỏ kia tựa như một dùi kim cương, trực tiếp xuyên thủng cự long!

Cự long lập tức như là bị thương nặng, trở nên mờ đi rất nhiều.

Cỗ uy thế kia, cũng không cường liệt như lúc nãy.

Tống Khải Dương cả kinh, suýt chút nữa không khống chế được thuật khống hỏa.

Toàn thân cự long không ngừng run rẩy, đúng là có dấu hiệu tan vỡ.

Tống Khải Dương bị dọa cho giật mình, vội vã ổn định cự long.

Nhưng mà, còn chưa kết thúc!

Chỉ thấy phượng hoàng nhỏ kia vẽ ra đường cong tuyệt đẹp, trong chớp mắt đi vòng lại lần nữa.

“Phốc!”

“Phốc!”

“Phốc... !”

Phượng hoàng nhỏ bay lượn tới lui, giống như đục lỗ, chọc thủng trăm ngàn lỗ trên cự long của Tống Khải Dương.

“Đây… đây là chuyện gì xảy ra? Phượng hoàng nhỏ của Ninh Tư Ngữ, sao lại mạnh như vậy?”

“Có phải là ta hoa mắt rồi không? Hoàn toàn không nhìn ra được phượng hoàng nhỏ kia có chỗ nào thần kỳ!”

“Mẹ nó, lần này lớn chuyện rồi, Tống Khải Dương sẽ không bị loại từ vòng thứ nhất chứ?”

Sau khi hết khiếp sợ, tiếng thán phục nổi lên bốn phía.

Tiểu phượng hoàng của Ninh Tư Ngữ, đánh vào thị giác người khác quá mạnh.

Rõ ràng chỉ là một chú chim nhỏ không đáng chú ý, thế mà lại mạnh như vậy!

Đây đúng là thân thể nhỏ nhưng lại có năng lượng lớn mà!

Tống Khải Dương luống cuống tay chân một hồi, cả người muốn sắp sụp đổ.

Tiếp tục như vậy nữa, hắn sẽ thật sự bị loại từ vòng thứ nhất!

Ánh mắt của hắn có chút ngưng lại, lộ ra vẻ độc ác, pháp quyết trong tay biến ảo.

“Bùm!”

Cự long trực tiếp vỡ nát!

Ninh Tư Ngữ cười lạnh một tiếng, nói: “Muốn chạy? Nào có dễ dàng như vậy!”

Cự long vỡ nát nhưng thần hỏa của Tống Khải Dương không có bị tiêu diệt.

Dựa vào thuật khống hỏa của hắn, đương nhiên sẽ không dễ dàng bị thủ tiêu như vậy.

Nhưng mà bây giờ, để hắn đối mặt trực tiếp với Ninh Tư Ngữ, hắn là chết cũng không theo!

Trong đầu hắn bây giờ chỉ có một suy nghĩ, chạy!

Uy năng thần hỏa của hắn đã bị Ninh Tư Ngữ tiêu diệt hơn phân nửa, bây giờ còn lại chưa tới một phần ba.

Dạng trình độ này, đã không đủ để hắn đối đầu trực tiếp với Ninh Tư Ngữ.

Trong lòng hắn vô cùng khiếp sợ, hắn không hiểu, vì sao thuật khống hỏa của Ninh Tư Ngữ, lại đột nhiên trở nên kinh khủng như vậy.

Tống Khải Dương không có thời gian suy nghĩ vấn đề này, pháp quyết trong tay hắn nhanh đến cực điểm, ngưng tụ lại những ngọn lửa đã vỡ nát kia, thành một con rồng nhỏ. Tiểu Long này, so với cự long lúc trước nhỏ hơn hai phần ba.

“Phốc!”

Đúng lúc này, tiểu phượng hoàng của Ninh Tư Ngữ lấy tốc độ cực nhanh lần nữa bắn trúng tiểu long kia.

Tống Khải Dương muốn điên!

“Không được, ta nhất định phải chống đỡ tiếp! Nếu như bị loại ngay từ vòng đầu, hôm nay, mặt mũi sư tôn sẽ mất hết!” Trong lòng Tống Khải Dương điên cuồng kêu gào.

Thần hỏa bị thương nặng, uy năng chưa bằng phân nửa trước đó.

Liên tiếp bị thương nặng, thần hỏa của Tống Khải Dương đã đến giới hạn bị diệt.

Hắn điên cuồng thúc động tiểu long bị thương kia, muốn trốn tránh truy sát của tiểu phượng hoàng.

“Vù vù vù…”

Mấy đạo thần hỏa lướt về phía tiểu phượng hoàng, nhóm tiểu sư đệ của Tống Khải Dương lúc này mới phản ứng được, từng người lao tới bao vây chặn đánh, bảo vệ đại sư huynh.

Khóe miệng Ninh Tư Ngữ hiện lên nụ cười không dễ phát giác, pháp quyết trong tay lập tức trở nên nhanh hơn!

Tàn sát, lại bắt đầu lần nữa!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK