Chỉ cần Diệp Viền không luyện chế được đan dược cấp hai, hết thảy đều dễ nói.
Đến lúc đó hắn ờ một bên châm ngòi thổi gió, còn sợ Diệp Viễn có thể vẹn toàn mà ra khỏi cửa lớn của Luyện Dược Sư công hội?
“Ngươi vẫn nên quan tâm một chút đến chỉ số thông minh của bản thân đi, việc của ta không cần ngươi bận tâm.”
Nói xong, Diệp Viền trực tiếp không nhìn Vạn Uyên, tiến vào dược khố.
Lúc đi ngang qua Phong Nhược Tình, hắn bỗng nhiên hướng nàng cười, truyền âm nói: “Lát nữa cũng đừng có chớp mắt, xem cho rõ!”
“Chăng lẽ hắn muốn dùng m Dương Phân Lưu Thuật, cho nên mới bảo ta chú ý xem? Hắn thật sự biết m Dương Phân Lưu Thuật?”
Phong Nhược Tình ban đầu cho rằng, phía sau Diệp Viền nhất định có một sư phụ luyện dược sư cường đại, cho nên Diệp Viễn mới có thế có được tri thức lí luận thâm hậu như vậy.
Tuy nhiên, m Dương Phân Lưu Thuật cần luyện tập rất nhiều mới có thể luyện thành, không tốn hai ba năm tuyệt đối không thể luyện thành được, về phần luyện tới đại thành, thời gian cần đến càng lâu, năm năm thời gian vẫn tính là ít.
Chính là Diệp Viền mới mười lăm tuối, chẳng lẽ hẳn bắt đầu luyện tập từ năm mười tuổi? Thế nhưng Diệp Viền lúc mười tuối chỉ sợ võ đạo còn chưa nhập môn, hắn lấy đâu ra nguyên lực chống đỡ?
Phong Nhược Tình suy nghĩ nửa ngày cũng không ra, đành phải từ bỏ.
Phong Nhược Tình phục hồi lại tinh thần, lại phát hiện không khí có chút không thích hợp. Mọi người đều nhìn chằm chằm vào quầng sáng, ánh mắt dều có chút quái dị.
“Diệp Viễn đang làm cái gì? Hắn sẽ không chọn dược lung tung, đợi lát nữa cho vào luyện cùng nhau chứ?“
Vạn Uyên nhìn quầng sáng cười lạnh nói: “Ta đã nói hắn cái gì cũng không biết rồi? Các ngươi nhìn xem, hắn ngay cả nhìn cũng không nhìn, nắm một nắm dược liền đi, căn bản không tiến hành phân loại, có ai chọn dược lại như vậy không?”
“Đúng vậy, này không phải lấy chúng ta làm trò cười sao? Dược liệu của dược khố, không hề ít những loại vẻ ngoài tương tự nhau, không phân biệt cẩn thận căn bản nhìn không ra hắ cũng quá tùy ý rồi!”
Trên chổ ngồi, vẻ mặt của Vương Kim Phúc và Tôn Kiến Minh đều không tốt.
Bọn họ đương nhiên biết trong dược khố có rất nhiều loại dược liệu dễ gây hiểu nhầm, đây là vì khảo nghiệm nhãn lực của luyện dược sư.
Chính là biểu hiện của Diệp Viễn rất nghiệp dư, làm cho bọn họ có loại cảm giác bị mắc mưu.
Nhìn thấy biếu hiện của Diệp Viễn, trong lòng của Vạn Uyên càng thêm chắc chắn Diệp Viễn sẽ không biết luyện đan.
Lại nhìn đến sắc mặt của hai vị đại nhân, hắn trong lòng một trận khoái ý.
“Diệp Viễn, chính ngươi muốn chết thì trách không được ta!
Hôm nay cho dù Diệp Hàng có đến đây cũng không thế nào cứu được ngươi!” Vạn Uyên cười lạnh trong lòng.
“Phong cô nương, không phải lão nhân ta lắm miệng, hắn thật sự biết luyện đan?” Vương Kim Phúc nhịn không được chất vấn.
Nơi này, chỉ có mình Phong Nhược Tình biết năng lực của Diệp Viên, cho nên nàng không thấy kì quái.
“Còn thỉnh hội trưởng đại nhân kiên nhẫn xem nốt, nếu khảo hạch đã bắt đầu, liền đế Diệp Viễn luyện xong dược đi. Nếu hắn phá hỏng gì, Phong Nhược Tình ta gánh chịu!”
Phong Nhược Tình nói chuyện tuy rằng cung kính, nhưng sự bảo vệ đối với Diệp Viền cũng vô cùng kiên định.
Vương Kim Phúc đối Phong Nhược Tình có chút hiểu biết, biết nàng từ trước đến nay ốn trọng, không biết nàng vì cái gì mà hôm nay cùng một cái tiếu bối hồ nháo.
“Phong cô nương nếu đã tiếp cận thực lực của cao cấp đan sư, sẽ không ngay cả người trong nghề và kẻ không biết gì cũng nhận không ra đi? Chỉ nhìn Diệp Viền chọn dược, liền đủ nhìn ra hắn là kẻ thường dân, Phong cô nương nhất định muốn cùng hắn hồ nháo?” Vương Kim Phúc nhíu mày nói.