Nói thì nói như vậy, thủ pháp luyện dược thông thường đã đủ đề các luyện đan sư học tập rồi, lại học Âm Dương Phân Lưu Thuật thiên môn thủ pháp như vậy quả là tìm ngược.
Cho nên Âm Dương Phân Lưu Thuật lợi hại thì đúng là lợi hại nhưng những người biết được nó đã ít lại càng ít.
‘Thế nào, Phong lão sư, người xem ta đã trả lời được câu hỏi của người, bây giờ có thế tiếp tục ngủ được chưa? Lão sư xem bàn của ta…” Diệp Viền vẻ mặt vô tội nói.
“Ngươi!” Phong Nhược Tinh không nghĩ rằng tên tiếu tử này bây giờ vần còn quan tâm tới giấc ngủ, vồn dĩ cơn giận đã nguôi lại một lần nữa bộc phát.
“Phong lão sư, nhưng vừa nãy người đã nói, nếu ta có thế trả lời được câu hỏi của người đưa ra thì sau này ta muốn ngủ thế nào thì ngủ thế đó. Tuy rằng như vậy không được lịch sự cho lắm nhưng hiện tại ta thực sự rất mệt…” Diệp Viền vẻ mặt đau khổ nói.
Phong Nhược Tinh nhìn vào hai quầng thâm trên mắt của Diệp Viền, biết Diệp Viền không có nói dối, có điều tên tiếu tử này tối hõm qua đã làm cái gì? Cứ cho là hắn đã trải qua sinh tử chiến thì hỏm nay ít nhất cũng không mệt thành ra như vậy chứ?
“Ta nói cái gì?” Phong Nhược Tinh chớp mắt một cái, đem theo sự uy hiếp nhìn tất cả học viên một chút, hỏi: “Vừa nãy ta có nói cái gì không?”
Không nói đạo lý là độc quyền của phụ nữ, cho dù nàng là tuyệt đại phong hoa – lão SƯ Phong Nhược Tinh.
Tất cả học viên đều đơ người ra, rất nhiều người sắc mặt lộ vẻ lúng túng: “À?
Nói… đẵ nói gì sao? Không-Không
nói gì cả ư? Đúng vậy, Phong lão sư sao có thể nói ra những lời đó chứ?”
Diệp Viễn bị đánh bại hoàn toàn, bây giờ hắn chỉ muốn làm một chuyện duy nhất đó là ngủ…
“Lão… Phong lão sư..
“À, muốn về ngủ cũng không phải là chuyện không thế, nhưng ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện!”
Thì ra là đang đợi đến chỗ này! Chẳng qua lúc này…
“Đừng nói là một điều kiện, cho dù là mười điều kiện ta cũng đồng ý.”
“Được, ta muốn một học viên làm trợ thủ, người làm trợ thủ cho ta đi.”
Tất cả mọi người một lần nữa hóa đá____
Chuyện đẹp đẽ như thế tại sao lại không xảy đến với ta?
Hả…
Trong chớp mắt, Diệp Viền đã không thấy đâu cả, chỉ còn nghe thấy giọng nói quanh quảnh “Không thành vấn đề….”
Trong ánh mắt ngạc nhiên của học viên, Diệp Viền chuồn mất, để lại Phong Nhược Tinh với ánh mắt hơi u oán.
Thế nhưng Diệp Viễn cũng không đoái hoài tới nhiều như vậy, hắn thật sự là buồn ngủ lắm rồi.
Buổi tối còn phải quyết chiến, không ngủ bù sao được?
Còn việc làm trợ thủ, Diệp Viền chẳng qua là thuận miệng đáp ứng. Lúc này, không đáp ứng cũng phải đáp ứng rồi.
Phong Nhược Tinh là võ giả Linh Dịch cảnh thứ thiệt, nàng nếu như không đế Diệp Viền đi, hắn tuyệt đối không đi được, dù là hắn có Thuấn Thiếm cũng không được.
Trớ lại chỗ ở, Diệp viền ngủ một giấc đến hoàng hôn mới mơ màng tỉnh lại.
Ném một viên Hồi Khí đan cực phẩm vào trong bụng, cộng thêm khôi phục lúc ngủ, nguyên lực trong cơ thể rất nhanh thì đã khôi phục được bảy tám phần.
Hồi Khí đan này là Diệp Viễn trước khi đi luyện chế, bây giờ ngược lại có đất dụng võ.
Sau khi khôi phục nguyên lực, Diệp Viền tiếp tục dùng Lục Mang Tinh Trận tinh luyện Nguyên Khí đan siêu phẩm.
Đây là một công trình vô cùng vĩ đại. Mấy vạn viên Nguyên Khí đan thượng phẩm, cho dù là mỗi lần tinh luyện sáu viên, cũng có hơn mấy ngàn viên Nguyên Khí đan siêu phẩm.
Cứ như vậy, Diệp Viễn ban ngày ngủ, buổi tối luyện đan.